Chương 3: Đành phải chịu đựng

“Tham kiến công chúa!”. Một giọng nói xa lạ khiến Sở Nhiên dừng bước.

“Các ngươi là ai?”

“Bẩm công chúa, nô tỳ tên là Lan Tâm.”

“Nô tỳ tên là Lan Hỷ.”

“Nô tỳ là Hồng Diệp.”

“Nô tỳ là Lục Thúy.”

.....................................

“Là chưởng sự ma ma đã phái chúng thần đến hầu hạ công chúa.”

Trước khi vào hoàng lăng, Sở Nhiên cũng có những nha hoàn riêng từ nhỏ, sau này bọn họ theo nàng chăm sóc hàng ngày, nhưng bị vĩnh viễn lưu thủ trong hoàng lăng, Sở Nhiên không có cách nào mang bọn họ theo về.

Kể từ lúc hồi cung, Sở Nhiên căn bản biết rõ những người xung quanh mình đã không còn là người của mình nữa. Sau khi đại khái hiểu được tình hình xung quanh, còn chưa đợi Sở Nhiên hỏi rõ nhân số thì có tiếng bước chân tới.

“Công chúa, có y nữ đến xem bệnh cho người.” Biết Sở Nhiên không thể nhìn thấy, Lan Hỷ tự giác mở miệng giải thích.

Sở Nhiên giật mình, theo bản năng buông cổ tay, ngữ khí cứng rắn nói: "Không cần!"

Còn chưa đợi nàng nghĩ ra lý do cự tuyệt xem bệnh thì đã bị y nữ vô danh trực tiếp tiến lên, cưỡng chế cầm lấy cổ tay thon gọn của nàng, nhẹ nhàng nói: “Công chúa, xin người hãy bình tĩnh.”

Sở Nhiên cảm nhận được lực đạo của người này, thần kinh bất giác trở nên căng thẳng.

"Hoàng thượng đến rồi." Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói.

Mọi người nhao nhao đứng dậy hành lễ. "Miễn lễ!" Sở Thanh nói, sau đó quay sang y nữ: “Thế nào rồi?”

“Bẩm hoàng thượng, mạch tượng của công chúa rất kỳ lạ.”

“Lạ như thế nào?” Giọng nói mạnh mẽ trầm thấp, bầu không khí xung quanh dường như ngưng lại. Sở Nhiên hồi hộp chờ đợi câu trả lời của y sĩ.

“Cái này... Hạ thần cũng không rõ, sau khi trở về có lẽ sẽ phải bàn bạc với các thái y.”

“Được, ngươi lui đi.” Sở Thanh lên tiếng, lập tức thở dài: “Quả nhiên không nên đồng ý cho ngươi đi hoàng lăng."

Sở Nhiên sửng sốt, lơ đãng nắm lấy cổ tay bị cào đau. Giây tiếp theo, liền có đôi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ tiến lên.

"Sao vậy, đau lắm sao?"

Sự tiếp xúc đột ngột khiến Sở Nhiên theo bản năng thu hồi. Sở Thanh cười nói: "Không cần phải kiềm chế như vậy, khi còn bé không phải rất dính ta sao."

Sở Nhiên hơi kinh ngạc nói: "Hoàng thúc, người còn nhớ sao?

"Đương nhiên, ngươi có lần khóc đòi ta ôm...Lúc ta ra ngoài, còn nhất quyết đòi theo cho bằng được."

Nói xong, Sở Thanh rất tự nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc Sở Nhiên. Họ chỉ cách nhau sáu tuổi, Sở Nhiên có thể cảm nhận được khí chất nam tính độc hữu của hắn khi đến gần, lập tức lùi về phía sau.

Sở Thanh cũng không cưỡng ép, hạ giọng: “Sở Nhiên, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi.”

Hắn gọi nàng bằng tên mà không phải bằng phong hào. Sở Nhiên cung kính cúi đầu đáp lễ: “Đa tạ hoàng thúc ân sủng!”

“Ngươi đi lại có chút khó khăn, nên ta phái thêm vài người tới.”

“Đây là Lý Quân, hắn quen thuộc cung trung lộ hành, còn đây là Tôn Mậu, hắn quen thuộc kinh thành các nơi, sau này ra ngoài có thể do bọn họ dẫn dắt.”

“Ra ngoài? Người cho phép ta ra ngoài sao?”

Sở Thanh cười nói: “Ta cũng không phải là giam cầm ngươi, nhưng bất quá ngươi là công chúa, đương nhiên không thể tùy ý xuất cung.”

"Ta hiểu rồi, hoàng thúc." Sở Nhiên lại hành lễ.

Sở Thanh không nói gì thêm, xoay người rời đi.

............................

[Một tháng sau.]

Sở Nhiên đang đi dạo ở hậu hoa viên, lúc định quay về thì nghe Lan Tâm nói: “Công chúa, Tào thái phi đến.”

‘Tào thái phi?’ Sở Nhiên thầm nghĩ trong lòng, lập tức phản ứng lại, ‘Đó là Tào phi của tiên đế, phi tần trẻ tuổi nhất.’, ‘Bà ấy bị bỏ lại trong cung à?’

"A, đây là...Quận chúa Sở Nhiên? À không, phải là gọi là công chúa Chiêu Dương mới đúng!". Lúc này, lại một thanh âm ngoài ý muốn truyền đến.

Tào phi nhàn nhạt cười nói: "Hân nhi, ngươi bây giờ là trưởng công chúa, đừng cư xử không có phép tắc như vậy."

"Chiêu Dương, đã ba năm không gặp...Mắt của ngươi bị làm sao vậy?"

Bắt được giọng nói quen thuộc của Tào phi, Sở Nhiên chỉ bình thản mỉm cười đáp: “Tào thái phi, Chiêu Dương vì trải qua một tràng bệnh nặng mà làm tổn thương đến mắt.”

“Aiza, mới ba năm không gặp mà mọi chuyện đã thay đổi rồi, ta cứ nghĩ..." Tào Phi thở dài, thuận miệng hàn huyên chút chuyện cũ.

Sở Nhiên trong lòng biết rõ, chuyện nàng bị mù đã truyền đi khắp nơi, Tào phi hỏi như vậy là bất quá muốn cười nhạo mà thôi.

“Tào phi thứ lỗi, Chiêu Dương còn có việc phải làm, xin cáo từ trước.” Sở Nhiên không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, định rời đi.

Ngay khi nàng xoay người, cổ tay bất ngờ bị một lực nào đó kéo lại, hai mắt bởi vì không nhìn thấy gì nên không rõ mọi thứ xung quanh, nàng vấp ngã trên mặt đất, đầu gối bị va đập truyền đến cơn đau dữ dội.

“A, thật xin lỗi, ta là sợ ngươi ngã nên mới kéo lại, không ngờ…”

“Hân nhi, sao ngươi lại làm chuyện lỗ mãng như vậy!”

Tào thái phi lớn tiếng răn dạy, lập tức cúi người xuống, quan tâm hỏi han: "Chiêu Dương, không sao chứ?"

Sở Nhiên chịu đựng cơn đau âm ĩ miễn cưỡng đứng dậy, Lan Tâm ở bên cạnh lập tức tiến tới đỡ nàng: "Công chúa, để nô tỳ gọi ngự y kiểm tra cho người."

Sở Nhiên lắc đầu, chỉ nói: "Quay về đã."

"Vâng! Nô tỳ dìu người." Lan Tâm lên tiếng, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Hân một cái.

Sở Hân kiêu ngạo: “Con nô tỳ này, nhìn ta làm cái gì?”

“Không thấy hòn đá chỗ công chúa của ngươi vừa đi qua sao? Ta là vì không muốn Chiêu Dương ngã sấp xuống nên mới kéo lại, chỉ tại Chiêu Dương không đứng vững.”

“À, việc này phải trách ngươi mới đúng, chủ tử của ngươi bị mù, thì phải biết cách chăm sóc cho tốt chứ!"

"Hân nhi!" Sở Hân nói xong, Tào phi nghiêm mặt: "Dù thế nào thì ngươi cũng có lỗi trong chuyện này. Mau xin lỗi đi!"

"Mẫu thân, ta chỉ...!", mất vài giây sau, Sở Hân mới thay đổi thái độ ngạo mạn, trước mặt Tào thái phi ủy khuất xin lỗi.

Sở Nhiên bất lực mỉm cười: "Đây không phải lỗi của Hân di(*), là lỗi của Chiêu Dương không cẩn thận."

(*a di: cô/dì. Trong truyện này Sở Nhiên gọi Sở Hân là cô.)

"Chiêu Dương cảm ơn Hân di đã ra tay giúp đỡ." Sở Nhiên chịu đựng đau đớn, vẫn cung kính hành lễ.

Sở Hân cười đắc ý, tiến lên nói: “Lần sau đi đường nhớ cẩn thận một chút, đừng tỏ ra đáng thương mà vội đổ lỗi người khác.”

“Vâng, Chiêu Dương sẽ ghi nhớ.” Sở Nhiên sắc mặt không biểu tình rời đi.

Suốt dọc đường nàng im lặng, thị nữ đi cùng cũng không biết nói gì. Mãi đến khi? trở về Chiêu Dương cung, Lan Tâm mới không nhịn được hỏi: "Công chúa, rõ ràng là đại công chúa cố ý gạt người, sao người không nói ra?"

Sở Nhiên không trả lời, nhỏ giọng nói: “Đỡ ta lên ghế.”

“Vâng!” Lan Tâm đáp lại, lập tức đỡ Sở Nhiên lên ghế, nàng chậm rãi ngồi xuống, vén váy lên. Lam Tâm lúc này mới kinh ngạc: “Chảy máu rồi!”

Vẻ mặt Sở Nhiên vẫn bình tĩnh như vậy, giống như một con rối gỗ không cảm nhận được đau đớn, chỉ dặn dò: “Đi gọi ngự y lại đây.”

“Vâng, công chúa.” Lan Tâm không chần chừ đứng dậy rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của mọi người xung quanh, Sở Nhiên mới thở dài nằm xuống, tựa hồ hồi tưởng về quá khứ. Khi đó nàng có tiên vương để nương tựa, dù bị khi dễ cũng sẽ có người giúp đỡ. Nhưng bây giờ, ai sẽ giúp nàng? Sở Nhiên không còn lựa chọn nào khác, đành phải chịu đựng.