Chương 8: Nữ tử phải xuất cung lập gia

"Hoàng thúc, ta..."

"Bệ hạ, chuyện này không ổn ạ! Người và công chúa là..."

Sở Nhiên chưa kịp nói xong thì thấy Tào thái phi cùng thái hậu đi tới, nhưng Sở Thanh vẫn đứng đó, bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì Chiêu Dương sao?"

Ngữ điệu bình thản nhưng lại rất có thâm ý, làm cho mọi người ở đây sắc mặt đều trầm xuống.

Thái hậu lập tức nói: "Bệ hạ!"

Sở Thanh lại mỉm cười, tay phất phất: "Mẫu hậu, mọi người đều đã đến, bây giờ có thể lên đường."

"Được!" Thái hậu gật đầu, được thái giám dìu ra xe ngựa, vừa đi vừa trừng mắt nhìn Tào thái phi, khiến thứ phi không khỏi giật mình, cúi đầu đi theo người lên xe.

Lúc này, Sở Nhiên vẫn đứng im một chỗ, không biết như thế nào cho phải.

Sở Thanh thấy thế liền vươn tay ra: "Trẫm đỡ ngươi lên."

"Không cần đâu ạ..."

Sở Nhiên muốn cự tuyệt, lại nghe Sở Thanh bên cạnh cười nói: "Chiêu Dương là không để cho ta chút mặt mũi sao?"

Sở Nhiên không thể trả lời, trong tiềm thức vô cùng cảnh giác với vị hoàng đế này, nàng sợ hãi nhỡ không may làm phật lòng hắn.

Sở Nhiên từ từ đưa tay ra, một giây sau liền bị hắn nắm chặt. Cô bàng hoàng, trong thoáng chốc nhớ lại hồi còn nhỏ, hắn cũng ôm cô như vậy.

Lúc đó hoàng thượng thân thể yếu ớt, ôm nàng tay đều run rẩy. Nhưng bây giờ, cánh tay này to lớn hữu lực, thậm chí có chút giống người kia?

Sở Nhiên bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, theo bản năng muốn đẩy người bên cạnh ra xa, tuy nhiên sự từ chối của nàng càng khiến Sở Thanh ôm chặt, giọng nói từ tính của hắn bất lực thở dài: "Đừng sợ, trẫm sẽ không làm hại ngươi."

Nói xong, hắn trực tiếp bế cô lên xe. Nhịp tim của Sở Nhiên đột nhiên tăng nhanh... Nàng không phải động tâm, mà là sợ hãi, sợ hãi với suy nghĩ của chính mình.

Xe ngựa lắc lư, Sở Nhiên ngồi trong góc, toàn thân căng thẳng. Nàng không nhìn thấy gì, theo bản năng co lại một góc, nghĩ rằng như vậy có thể cách xa Sở Thanh.

Cỗ xe đột nhiên va phải đá, xốc lên một cái, cơ thể nàng không giữ được thăng bằng vô tình nghiêng sang một bên chạm phải người nọ, lúc này nàng mới nhận ra họ căn bản ngồi rất gần nhau.

Sở Nhiên muốn ngồi dậy điều chỉnh lại tư thế, nhưng bả vai bị hắn giữ lại, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn vang lên: "Có chuyện gì vậy?"

Thái giám đánh xe bên ngoài lập tức trả lời: "Bẩm bệ hạ, xe ngựa va phải đá."

"Quân dẫn đường đã tiến vào khu vực vùng núi, thần sẽ cố hết sức để tránh những đoạn đường gồ ghề. "

Lời nói của thái giám rõ ràng có ý bảo đảm an tâm trên đường đi, nhưng thật ra là đang nói cho Sở Thanh nghe, con đường kế tiếp sẽ bắt đầu xốc nảy.

Sở Thanh lạnh nhạt đáp một tiếng, cúi đầu nhìn người trong lòng. Khuôn mặt thanh tú như ngọc của nàng không thay đổi nhiều, cũng không có dấu hiệu đỏ mặt ngượng ngùng do hai người ở gần nhau.

Sở Thanh trong mắt có chút lo lắng, đưa tay vén mấy sợi tóc rối bù của Sở Nhiên trên trán: "Chiêu Dương nghe thấy không? Con đường phía dưới sẽ hơi xốc nảy, ngồi vững một chút."

Sở Nhiên muốn đẩy anh ra, nhưng sợ như vậy sẽ không tôn trọng, nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ nói nhỏ: "Chiêu dương biết, hoàng thúc không cần lo lắng."

Nhiệt độ cơ thể của bọn họ cực nóng, hơi thở nồng đậm. Trên người Sở Thanh tản ra mùi long diên hương, hoàn toàn khác với mùi thảo dược của người đó.

Sở Thanh nghe thấy nhưng chỉ khẽ mỉm cười, tay vẫn không buông nàng ra.

Sở Nhiên lại tiếp tục nói: "Hoàng thúc, Chiêu Dương chỉ là không thể nhìn thấy, bản thân không hề yếu đuối..."

Tuy nhiên, lần này Sở Thanh lại tựa hồ không nghe ra ý tứ sâu xa của Sở Nhiên, ngược lại còn ôm nàng rất chặt: "Được rồi, đừng sợ, trẫm sẽ đặc biệt quan tâm ngươi."

Sở Nhiên không nói nên lời. Cánh tay của hắn vẫn luôn đặt trên vai nàng, thỉnh thoảng sẽ kể cho nàng nghe về khung cảnh bên ngoài toa xe, nhưng Sở Nhiên đều trầm mặc đáp lại.

"Chiêu Dương có chuyện gì buồn bực sao?"

Sở Nhiên lúc này lên tiếng: "Hoàng thúc, sao người lại hỏi như vậy?"

Đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi tối, trực tiếp đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, cảm nhận được ngón tay tới gần, Sở Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ cảm giác ngón tay thô ráp kia khẽ vuốt ve ở mi mắt, có chút ngứa ngáy, mi mắt không ngừng rung động.

Sở Thanh thấp giọng trầm ấm nói: "Trẫm sẽ không hại ngươi."

Sở Nhiên lập tức mở mắt, tuy trước mắt là một mảnh đen kịt, nhưng nàng có thể vẽ nên khung cảnh trước mắt trong đầu, lập tức đưa tay muốn đẩy ra.

Chỉ là còn chưa dùng sức, Sở Thanh lại vỗ nhẹ lưng nàng một cái, sau đó buông ra, cười nhạt: "Có bọ."

Sở Nhiên ngơ ngác, lúc này mới hoàn hồn, nhưng vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt.

"Ngươi không tin có thể sờ một chút." Sở Thanh nói xong, liền cầm con vật bé xíu bỏ vào lòng bàn tay Sở Nhiên.

Sở Nhiên sợ đến mức khựng lại, lập tức thu tay về.

Sở Thanh cười cười: "Sợ à?"

Nàng lắc đầu, khôi phục thần sắc lạnh nhạt thường ngày, bình tĩnh hỏi: "Hoàng thúc người còn chưa trả lời ta, vì sao lại cảm thấy ta có buồn bực trong lòng?"

Sở Thanh không trả lời ngay, vén rèm xe lên... Ngoài xe ngựa, tiếng chim hót thánh thót thỉnh thoảng truyền đến.

"Với hoàn cảnh của ngươi nên ở lại trong cung, nhưng trẫm lại đáp ứng yêu cầu của thái hậu, cho ngươi cùng đồng hành, ngươi có oán trẫm không?"

Sở Nhiên lập tức nhích người, nhưng do dự không gian trên xe ngựa chật hẹp, nàng còn chưa đứng dậy đã bị Sở Thanh giữ chặt.

Ở một khoảng cách rất gần, Sở Nhiên dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia. Thần kinh lại căng thẳng...

"Quả nhiên... không nên mang ngươi ra ngoài." Sở Thanh đỡ nàng yên vị, thở dài một hơi, trong lời nói mang theo tự trách.

Sở Nhiên không biết hắn là thật tâm hay giả ý, là thật tự trách hay chỉ là thăm dò, cẩn thận mở miệng đáp: "Chiêu Dương tuy sinh ra ở ngoài cung, nhưng khi còn bé đã vào cung sinh sống, sau lại thủ hoàng lăng ba năm, tính ra cũng đã nhiều năm rồi ta mới thực sự ra ngoài..."

"Không khí ở đây khác với trong cung, âm thanh cũng vậy... Chiêu Dương rất thích."

Quả nhiên, giây tiếp theo Sở Thanh hạ thấp ngữ khí, thuận theo lời của nàng ý hỏi: "Chiêu Dương thích ở ngoài cung sao?"

Sở Nhiên không chút do dự, chân thành trả lời, để Sở Thanh có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.

"Đúng vậy ạ!"

Tuy nhiên lại bị Sở Thanh xối cho một gáo nước lạnh: "Nhưng đáng tiếc, Chiêu Dương là công chúa của triều ta, đời này chỉ có thể ở lại trong cung!"

Sắc mặt Sở Nhiên trong nháy mắt trắng bệch, kìm lòng không được vội tiếp lời: "Nhưng hoàng thúc, Chiêu Dương là nữ tử, mà nữ tử thì phải xuất cung lập gia..."

Trong xe ngựa, đột nhiên không có tiếng người. Sở Thanh không nói một lời nào, Sở Nhiên cũng không dám tiếp tục nói.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy thân nhiệt mình giống như biến lạnh, cơ thể theo bản năng co lại, giống như gặp phải thứ gì đó nguy hiểm.