Chương 9: Gặp lại người quen

Sở Nhiên chắc chắn Sở Thanh đang tức giận, không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ nàng nói việc xuất cung lập gia, khiến hắn nhận định rằng mình là xuất cung để phát triển thế lực bên ngoài sao?

Quả nhiên, hắn vẫn không tin nàng. Cho rằng nhốt nàng trong cung mới là thượng sách. Vậy hắn vì sao phải vén rèm xe lên, để cho nàng cảm thụ khí tức bên ngoài? Không phải là muốn tìm ra tâm tư của nàng hay sao?

Sở Nhiên không khỏi lo sợ, nép mình vào góc xe, nàng càng ngày càng không thể nhìn thấu vị vua này, bản năng sinh tồn cũng khiến nàng sợ hãi, nên như thế nào để tự bảo vệ mình?

Sở Nhiên đang nghĩ, đột nhiên bàn tay to vươn tới, nàng giật mình muốn chạy trốn, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt. Sau đó cả người bị bế lên, chỉ nghe thanh âm trầm thấp nói: "Chúng ta đến rồi!"

"Aida, đây là vị phi tử nào, lại có thể để cho Hoàng Thượng bế xuống xe ngựa như thế!"

"Hoàng tử, xin người hãy chú ý đến lời nói của mình."

Sở Nhiên vừa bị ôm xuống xe, chợt hai nghe được giọng nói có chút quen thuộc.

Một người là Triệu Sách, con trai của hầu tước Tây Bình Triệu Khang, người còn lại là tướng quân của Vân Huy, Trình Tri Cẩn.

Hai người đều là vì cuộc săn bắn hoàng thất này mà đến, đã đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy xe ngựa của hoàng cung, liền lập tức tiến lên nghênh giá.

Mẫu thân của Triệu Sách là trưởng công chúa đích xuất của tiên hoàng, thân phận tôn quý, khi Sở Thanh còn là hoàng tử đã rất chiếu cố đứa cháu trai này, cho nên sau khi hắn kế vị, đứa cháu này cũng không biết nặng nhẹ mà vẫn giữ thái độ như trước kia.

Sau khi hành lễ theo hình thức, hắn liền kích động đi tới, muốn tìm hiểu đến cùng, ngay khi nhìn thấy Sở Nhiên đứng chính diện mới sửng sốt: "Sở Nhiên...biểu tỷ?"

Sở Nhiên nghe được xưng hô này, liền lập tức nhận ra người trước mặt là ai, mỉm cười: "Tiểu Sách."

Triệu Sách ôn nộ nói: "Biểu tỷ, ta trưởng thành rồi, sau này người nên gọi ta là Tử Ngọc."

‘Tử Ngọc?’ Sở Nhiên thoáng hiểu ra, liền thản nhiên đáp lại: "Được, Tử Ngọc."

Triệu Sách giở nụ cười khanh khách, lúc này mới phát hiện ánh mắt Sở Nhiên có chút không đúng: "Biểu tỷ, mắt tỷ làm sao vậy?", nói xong liền muốn tiến lên tìm hiểu, nhưng thân thể bị kéo lại.

Một giọng nói to lớn và uy lực từ phía sau vọng tới: "Thần Vân tướng quân Trình Tri Cẩn, tham kiến hoàng thượng và công chúa."

"Đứng lên đi." Sở Thanh bình thản nói, tầm mắt lập tức chuyển hướng đến Sở Nhiên.

Sở Nhiên nghe được cái tên này trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, khẽ cười nhẹ: "Đã lâu không gặp, Trình tướng quân."

"Công chúa." Trình Tri Cẩn lại cung kính hành lễ rồi lùi lại. Nam tử trưởng thành không nên gần gũi thân thiết với nữ tử chưa lập gia, chứ đừng nói chi là người có thân phận tôn quý như Sở Nhiên.

Trình Tri Cẩn biết rõ lý lẽ này, cho nên chủ động lùi lại, im lặng quan sát từ xa.

Triệu Sách bất mãn vì bị quấy rầy, trực tiếp bước lên: "Biểu tỷ, tỷ còn chưa trả lời ta, mắt của người là như thế nào?"

Hắn vươn tay lắc lắc trước mắt Sở Nhiên, giây sau liền bị Sở Thanh chặn lại: "Không có phép tắc gì cả, cư xử cho đúng mực!"

Sở Thanh vừa nói xong, Triệu Sách biết không ổn mới cúi đầu cung kính đáp: "Vâng, cữu cữu."

"Đã biết mình trưởng thành, thì cũng nên biết lễ nghĩa. Nam nữ thụ thụ bất thân, có hiểu không?"

Triệu Sách lúc này mới phản ứng lại, hắn cùng Sở Nhiên đã không còn là lúc nhỏ, bây giờ nghĩ lại, khoảng cách lúc nãy quả thực quá gần, lập tức lui lại nói: "Biểu tỷ thứ lỗi, ta thất lễ rồi."

Sở Nhiên gật gật đầu, chỉ nói: "Sau này chú ý là được. Ta hiện tại hai mắt đã mù, có chút bất tiện, mong mọi người thông cảm."

‘Bị mù?’

Triệu Sách và Trình Tri Cẩn đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Sở Nhiên từ kinh ngạc chuyển thành thương hại.

Triệu Sách càng kích động, không khỏi tiến lên: "Chuyện gì đã xảy ra, biểu tỷ, đang yên đang lành sao lại có thể như thế?"

Sở Nhiên thần sắc vẫn giữ yên nét bình tĩnh: "Ta có bệnh về mắt... Thời gian qua đã dần thích ứng, Tử Ngọc không cần quá lo lắng."

Nàng sắc mặt vô cảm, đứng đó, cử chỉ nhẹ nhàng, cực kỳ giống tiên tử rơi xuống phàm trần.

Một cảm giác xa cách khó tả ngày càng trở nên rõ ràng giữa bọn họ. Triệu Sách lui thân, trong lòng chẳng biết vì sao lại cảm thấy cô đơn khó nói, giống như một mũi kim nhọn đâm vào tim, không đau cũng không ngứa, chỉ là khó chịu.

Sở Nhiên vươn hai tay mò mẫm xung quanh muốn tìm gậy mù, cổ tay đột nhiên bị nắm lại: "Đi theo trẫm."

Theo kinh nghiệm trước đó khiến Sở Nhiên biết rằng việc khéo léo cự tuyệt của nàng cũng vô ích nên chỉ đành gật đầu, mặc Sở Thanh cầm tay dắt đi.

Các đại thần đã đợi sẵn ở đây, khi nhìn thấy Sở Thanh, đầu tiên là cúi đầu hành lễ, sau đó là cả kinh. Tuy săn bắn tuy chỉ là chuyện giải trí, không quá chú ý, nhưng nữ nhân có thể cùng hoàng thượng đồng hành, dù không phải hoàng hậu, cũng nên là một trong bốn phi tần. Mà nữ tử trước mắt, nhìn sơ qua hiển nhiên vẫn có thể biết là thiếu nữ chưa xuất giá, làm sao có thể?

Lễ bộ thị lang tiến lên muốn nói cái gì, nhưng ngay khi hắn thấy rõ khuôn mặt Sở Nhiên, lại kinh ngạc vạn phần: "Quận... Chiêu Dương công chúa!"

Chuyện Sở Nhiên từ quận chúa được phong lên công chúa, quần thần sớm có nghe thấy, nên mới lập tức hành lễ.

Bởi vì không phải đang tham dự triều chính nên bọn họ đứng tản mạn, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

Trong đó có không ít thân tín của tiên hoàng, khi nhìn thấy Sở Nhiên bình an vô sự, trong mắt không khỏi vui mừng khôn sướиɠ.

Sở Nhiên từ nhỏ đã vào cung, theo tiên hoàng được người dạy dỗ nuôi nấng, nàng cũng là đứa trẻ được bọn họ trông nom lớn lên. Nếu không phải do biến cố bất ngờ thì người hiện tại triều đình muốn tôn sùng là nữ nhân này.

Chuyện Sở Nhiên bị mù, bọn họ cũng đã sớm biết được, lúc đầu không khỏi thương tiếc, nhưng về sau lại cảm thấy đây lại là chuyện tốt. Một người không nhìn thấy gì, đương nhiên không có khả năng tranh quyền lực, cũng không gây ra mối đe dọa nào đến ngai vàng.

Nhưng cái bọn họ không ngờ rằng hoàng thượng lại phong nàng làm công chúa, giữ nàng ở trong cung, thậm chí bây giờ còn mang theo bên người!

Việc Sở Nhiên xuất hiện khiến những lão thần không khỏi vừa kinh hỉ vừa ưu sầu, bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Sở Thanh nhìn thấy phản ứng của quần thần, thần sắc bình tĩnh, không nói một lời, dẫn Sở Nhiên về phía lều trại.

Điều này khiến các võ tướng đều kinh ngạc: "Hoàng thượng?"

"Chờ ta sắp xếp ổn thỏa cho Chiêu Dương, sau đó sẽ nói rõ kế hoạch hôm nay."

"Vâng!" Các quần thần đồng loạt đáp lại, cũng không đi theo nữa.

Suốt chặng đường, Sở Nhiên nghiễm nhiên không nói nhiều, nàng tùy ý để Sở Thanh nắm tay mình dắt, bị hắn đưa tới chỗ nghỉ ngơi, ngồi xuống.

Nàng xưa nay luôn trầm lặng và điềm tĩnh, không có quá nhiều chuyện có thể ảnh hưởng đến nàng, từ sau khi mất đi thị lực lại càng trở nên im lặng hơn.

Thấy vậy, Sở Thanh, trầm giọng hỏi: "Gặp lại người quen, Chiêu Dương có vui không?"

Sở Nhiên đoán rằng hắn sẽ hỏi nàng như thế. Đưa nàng tới trước mặt các quần thần, hẳn là cố ý, mục đích chính là muốn thăm dò nàng? Hay là tâm phúc của hoàng gia gia khi còn sống?

Sở Nhiên trong lòng không khỏi băn khoăn, nàng căn bản không nhìn thấy gì, không biết những lão thần kia phản ứng thế nào, nhưng nàng biết bọn họ lúc trước rất coi trọng nàng, còn bây giờ thì sao?

Sở Nhiên cẩn thận suy nghĩ, bình tĩnh trả lời: "Vâng, ta không nghĩ khi đến đây sẽ được gặp lại Tử Ngọc cùng Trình tướng quân, trong lòng rất vui."

Nàng không muốn nhắc đến những lão thần kia, thầm nghĩ câu trả lời của mình không có sơ hở, nhưng cổ tay đột nhiên bị hắn nắm chặt trong tay, đau nhức không thể nhúc nhích.