Chương 1: Xuyên Qua

Bốp!

Một cái tát hung tợn đánh vào mặt Lăng Vân. Một nữ tử có trang dung diễm lệ chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Lăng Vân:

"Vậy mà ngươi lại thích nam nhân."

Lăng Vân che lại bên má bị in hình năm ngón tay có chút tủi thân nói:

"Ta chưa từng nói mình thích nữ nhân."

"Lớn lên soái như vậy mà lại thích nam nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?"

Nữ tử tức giận nói. Lăng Vân lắc lắc một đầu tóc vàng. Thời buổi này, thích nam nhân cũng cần phải có tư bản. Làm 1 phải soái, làm 0 phải đẹp, còn bản thân mình như vậy, vừa có thể làm 1 vừa có thể làm 0.

Lăng Vân cảm thấy nếu mình không thích nam nhân, vậy thì sẽ thực có lỗi với tất cả các bạn hủ nữ.

Lăng Vân mở mắt ra, nhìn giường đệm cổ xưa trước mắt, cửa sổ rường cột chạm trổ cửa sổ, sau đó vô cùng xấu hổ phát hiện, vậy mà cậu lại xuyên qua, người ta xuyên qua là bởi vì có được bảo bối khai thiên tích địa, lại hoặc là luyện thành tuyệt thế thần công gì đó phi thăng, lại hoặc là đột nhiên khuy phá chân trời, đạp đất thành Phật, lại vô dụng nữa thì trầm mê trò chơi rồi sau đó hoàn toàn đâm đầu vào trò chơi, phàm là những người này sau khi tới dị giới đều sống đến hô mưa gọi gió, sự nghiệp tình trường cả hai đều đắc ý. Vì sao đến lượt mình sẽ vô duyên vô cớ mà xuyên qua chứ, Lăng Vân sờ sờ gương mặt sưng đau, quả nhiên là bởi vì cái tát của nữ nhân đáng chết kia.

Cậu không ngộ đạo dưới tán cây bồ đề, cũng không có bảo vật có thể gian lận, cậu phải làm thế nào mới sống sót tiếp được đây!

Lăng Vân nằm trên giường, ánh mắt nặng nề nhìn nóc nhà, trong đầu còn có một tin tức khác, lúc này Lăng Vân mới ý thức được, đây là linh hồn dung hợp trong truyền thuyết mà!

Từ trong trí nhớ nguyên chủ, Lăng Vân đại khái hiểu biết một chút tin tức, đây là một cái đại lục cùng loại với Trung Quốc cổ đại, không có điện, không có TV, không có máy tính, không có tủ lạnh, dù sao thì nên không có cái gì cũng không có.

Nhưng, nhưng hiển nhiên có vài thứ thế giới này lại đã cầm cờ đi trước. Tỷ như, xã hội này ủng hộ nam nam kết hôn, có thể thấy được tuy rằng kỹ thuật không phát đạt, nhưng tư tưởng của người trong thế giới này vẫn đáng giá khẳng định, nơi này hẳn sẽ không có nữ nhân cuồng loạn kia, lên án mình là gay.

Lăng Vân cảm thấy thật tủi thân, bởi vì kỳ thật cậu đã từng giải thích với cô ta, cậu vô cùng nghiêm túc mà nói với cô ta rằng mình thích đàn ông, nhưng người phụ nữ ác độc kia lại cười lạnh một tiếng, nói cho cậu:

"Lăng Vân, cậu cho rằng nói như vậy tôi sẽ tin sao, cậu cho là lừa trẻ con ba tuổi sao?"

Kết quả là, Lăng Vân lựa chọn trầm mặc, cậu đã chân thành đến như vậy, nhưng người phụ nữ kia lại hoài nghi cậu gạt người, cũng quá không có ánh mắt. Thời buổi này người tốt không dễ làm, người thành thật người tốt càng thêm không dễ làm mà!

Lăng Vân hỗn độn chải vuốt tin tức tàn lưu trong đầu, sau đó cuối cùng cậu cũng ý thức được nguyên chủ đã chết như thế nào. Chuyện là nguyên chủ cũng tên Lăng Vân, là nhi tử Tể tướng đương triều, có hôn ước với Đại công chúa, nhưng gia hỏa này văn không tốt võ không hay, kết quả là Đại công chúa muốn quăng hắn.

Nhưng bởi vì Lăng gia có gia thế hiển hách, Đại công chúa không muốn gả, vì thế muốn vu oan cho gia hỏa này muốn cường bạo nàng. Sau đó tên Lăng Vân này cứ như vậy mà bị hù chết, cỡ nào cẩu huyết chứ, Lăng Vân trợn trắng mắt, sao cậu có thể bi thảm như vậy.