Chương 2: Ta Thích Chính Là Nam Nhân

Lăng Ngạo Thiên tức giận đi đến, phía sau còn có Đại công chúa khóc hoa lê dính hạt mưa đi theo, cùng với nhị đệ dị mẫu của mình. Lăng Vân sờ sờ gương mặt bị tát một cái của mình, được rồi, Lăng Vân đã biết lần này mình xuyên đến một đầu sỏ gây tội khác, chính là vị công chúa như hoa như ngọc trước mặt này.

“Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas”, Lăng Vân hung tợn mà trừng mắt Đại công chúa Lâm Lang nhu nhược đáng thương trước mắt một cái. Nữ nhân này có năm phần tương tự với người phụ nữ kiếp trước lên án cậu lừa gạt cảm tình của cô ta. Phỏng chừng là hai nữ nhân đều thích vô cớ gây rối, đồng thời giơ tay lên, sau đó Lăng Vân lập tức tiếp nhận bàn tay kia mà tới nơi này. Thật là bi kịch!

“Ngươi dám khinh nhờn công chúa sao?

Lăng Ngạo Thiên run râu, sự tức giận hiện rõ trên mặt.

Lăng Vân nhìn lão cha tiện nghi nhà mình, chớp chớp mắt.

“Nàng không phải lão bà của ta sao?”

Lăng Vân hỏi ngược lại.

Tiếng khóc thê thảm của công chúa đột nhiên im bặt, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn Lăng Vân.

“Đại ca, ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình, công chúa cũng là người mà ngươi có thể vọng tưởng hay sao.”

Lăng khiêm không khách khí nói.

“Ta không hề vọng tưởng! Đây không phải sự thật sao? Nếu ta không đủ tư cách, ngươi lại càng không có hy vọng.”

Lăng Vân chớp chớp mắt, tên đệ đệ tiện nghi này, gọi là gì không tốt lại gọi là tiền lẻ (đồng âm với Lăng Khiêm), dù tiền lẻ có tiện thì mọi người vẫn thích tiền lớn hơn chứ. Lăng Khiêm hơi thẹn quá thành giận nhìn Lăng Vân, tên đại ca suốt ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ của mình sao nay lại đột nhiên trở nên kiên cường.

“Chỉ cần chưa thành hôn, ngươi nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, vậy mà ngươi lại muốn khinh bạc công chúa.”

Lăng Ngạo Thiên tức xì khói nói.

Lăng Vân thầm kinh hô một tiếng.

“Oan uổng!”

Oan tình hơn cả Đậu Nga này, cậu nên xử lý như thế nào đây? Ôm đùi lão cha nhà mình, khóc lóc kể lể:

“Cha, con bị oan.”

Lăng Vân ảo tưởng một màn này một chút, nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ đến Lăng Vân cậu tốt xấu là người có thể ở trên có thể ở dưới lại làm loại việc tổn hại tự tôn này không phải huỷ hoại ảo tưởng tốt đẹp của các bạn hủ nữ đối với đam mỹ sao? Lăng Vân cảm thấy, không vì chính mình cũng phải vì các bạn hủ nữ thiệt tình ủng hộ đam mỹ, cậu nhất định phải quật khởi.

Lăng Vân xoay người dựng lên trên giường, nghiêm túc nói:

“Cha, ngài hiểu lầm rồi, con không hề khinh bạc nàng.”

“Ngươi nói bậy, ngươi rõ ràng là muốn……”

Công chúa Lâm Lang chỉ vào Lăng Vân, mười ngón tay sơn đỏ tươi đẹp như máu, sắc mặt phẫn nộ lập tức rút đi, công chúa Lâm Lang khóc kinh thiên động địa.

Oscar, Lăng Vân cảm thấy, với loại bản lĩnh nói khóc là khóc này, vị công chúa đại nhân này còn vượt qua một ít minh tinh điện ảnh hiện đại kia.

Lăng Ngạo Thiên hung ác nhìn Lăng Vân, Lăng Vân ưỡn ngực:

“Cha, ngài nghe ta nói đi! Ta nói xong, ngài sẽ biết là ta oan uổng.”

“Ngươi nói đi.”

Lăng Ngạo Thiên hừ một tiếng nói.

Lăng Vân không khách khí mà liếc mắt quét công chúa một cái, sau đó vô cùng kiêu ngạo nói:

“Đối mặt nàng ta không cứng nổi mà! Ta thích chính là nam nhân.”

Tay Lăng Khiêm run lên như động kinh.

“Ngươi thích nam nhân?”

Lăng Vân vuốt vuốt tóc mình, vừa rồi cậu đã soi qua gương đồng, gương mặt này của nguyên chủ lớn lên cũng không tệ. Lăng Vân hơi khinh miệt liếc mắt nhìn tiền lẻ một cái, gia hỏa này đúng là không có khí phách của tiền lớn, chuyện bé xé to.