Chương 103-1: Mục Thu Lâm

Lăng Vân cười lạnh, khinh thường nhìn Mục Thu Hàm, kiêu căng ngạo mạn nói: “Hừ, ngay cả cha ta ta cũng kiếm, ngươi thì tính cọng hành nào!”

Mục Thu Hàm buồn rầu nhíu mày, được rồi, hắn ngay cả cọng hành cũng không tính, yêu cầu Lăng Thiếu Gia ra tay, vậy chỉ phải: “Muốn bao nhiêu bạc, ta cho còn không được sao?”

Lăng Vân hoài nghi nhìn Mục Thu Hàm, ánh mắt có chút khinh bỉ nói: “Ngươi có tiền sao?”

“Ta đi trộm còn không được sao?” Mục Thu Hàm lấy lòng nói. “Nếu không đủ, ta sẽ trộm thêm mấy nhà, ngươi còn không tin thân thủ của ta sao?” Mục Thu Hàm vỗ ngực bảo đảm. Mục Thu Hàm nhịn không được thấy chua xót, công lực mình cao như vậy, tác dụng lớn nhất lại là đi làm mấy việc trộm gà trộm chó này.

Mắt Mục Thu Vũ trừng lớn, trong mắt đầy không thể tin tưởng. “Nhị đệ, đại ca không có việc gì, đệ không cần như thế.” Nghĩ đến đệ đệ vì mình mà phải đi làm loại chuyện này, Mục Thu Vũ càng thêm không chỗ dung thân.

Lăng Vân thương hại nhìn Mục Thu Vũ, biết chưa, đệ đệ ngươi chính là thứ này, căn bản không phải người tốt gì, còn cá tính giản dị, hàm hậu chính trực, vớ vẩn.

“Nhị đệ, ngươi như vậy làm sao đại ca có thể đối mặt với đệ.” Mục Thu Vũ không đành lòng nói.

Hóa ra trong mắt Mục Thu Vũ, Mục Thu Hàm vẫn là thuần khiết như bạch liên hoa sao! Kỳ thật gia hỏa này từ trong ra ngoài đều là kịch độc như mạn đà la.

Lăng Thiếu Gia thật sự nhìn không được. “Được rồi, vị đại ca này, ngươi đừng miên man suy nghĩ, hắn không có khó khăn gì, đều đã quen, lại không phải lần đầu tiên làm chuyện này, một lần lạ, hai lần là quen thôi.”

“Thu Hàm, thiệt cho đệ.” Mục Thu Vũ bắt lấy tay Mục Thu Hàm, ngón tay run rẩy, vốn đã mất máu, khuôn mặt càng thêm trắng bệch.

Lăng Vân hút khí dồn dập, tên khốn Mục Thu Hàm này rốt cuộc thiệt thòi chỗ nào? Thiệt thòi chính là cậu, là cậu đó! Tên Mục Thu Vũ này rốt cuộc có đầu óc hay không! Không hổ là huynh đệ, Mục Thu Hàm ngang ngược vô lý, Mục Thu Vũ không thể nói lý, không phải người một nhà không vào một cửa, lời này không sai một chút nào. Lăng Vân quay mặt đi, lười nhiều lời với hai người kia.

Nếu Mục Thu Hàm đã đồng ý đưa tiền, vậy Lăng Thiếu Gia vẫn rất có đạo đức thương nghiệp.

Lăng Vân cho Mục Thu Vũ uống một viên dược phòng thân, lại sai Mục Thu Hàm dựa theo phương pháp điều tức cậu nói để giúp Mục Thu Vũ chữa thương, không lâu sau, thương thế của Mục Thu Vũ đã đỡ hơn rất nhiều.

Mục Thu Vũ khôi phục lại, ánh mắt nhìn Lăng Vân có thêm vài phần thận trọng, Mục Thu Vũ ấp úng mở miệng. “Em dâu, xưng hô như thế nào?”

“Không được gọi ta như vậy.” Lăng Thiếu Gia giận dữ hét, cậu lớn lên giống nữ sao? Tuy cậu vẫn luôn đều ở dưới không sai, nhưng suy nghĩ muốn vùng dậy của Lăng Thiếu Gia trước nay đều không thay đổi.

“Vân nhi, tên đầy đủ là Lăng Vân, đại ca có thể gọi hắn là Vân đệ đi.” Mục Thu Hàm tiếp lời.

“Lăng Vân.” Mục Thu Vũ lặp lại một lần, cảm thấy có chút quen thuộc, rồi sau đó Mục Thu Vũ cũng phản ứng lại. “Đại công tử nhà thừa tướng?” Tên phế vật bị trục xuất gia môn giống đệ đệ kia?

“Vân nhi, đã bị trục xuất gia môn.” Mục Thu Hàm nhàn nhạt nói, ở đại lục thần nguyệt, bị trục xuất gia môn, trên thực tế là trừng phạt rất nghiêm trọng, nhưng bãi bể nương dâu, sự phẫn nộ của Mục Thu Hàm đã bình ổn lại, mà Lăng Vân trước nay đều không thèm để ý.

“Vân đệ, trục xuất khỏi gia môn kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, ngươi phải nén bi thương!” Mục Thu Vũ an ủi.

Lăng Vân nhún vai, thản nhiên xua xua tay, ngạo khí vô cùng nói: “Người thông minh tuyệt đỉnh như bổn thiếu gia bị trục xuất gia môn là tổn thất của Lăng gia, nên nén bi thương chính là người Lăng gia mới đúng.”

Mục Thu Vũ kinh ngạc nhìn Lăng Vân, Lăng Thiếu Gia kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ, vị đại ca não tàn này mà còn muốn an ủi cậu.

“Đúng rồi, tam muội thế nào?” Thương thế của Mục Thu Vũ đã ổn định lại, Mục Thu Hàm cũng nhớ tới muội muội Mục Thu Lâm của mình.

Sắc mặt Mục Thu Vũ trở nên khó coi. “Tam muội nàng……”

“Đã xảy ra chuyện.” Mục Thu Hàm nhạy bén nhìn chằm chằm Mục Thu Vũ.

Mục Thu Vũ thở dài, ánh mắt lộ ra thương cảm và bất đắc dĩ vô cùng, Mục Thu Vũ lấy tay che mặt. “Tam muội bị hủy dung.”

“Hủy dung?” Mục Thu Hàm lập tức nhìn sang Lăng Vân. Lăng Vân dựa vào cái gì lập nghiệp, Mục Thu Hàm lại rõ ràng hơn ai hết.

Lăng Vân phản xạ mở miệng. “50 đồng vàng một lọ, ta sẽ không giảm giá cho ngươi.” Lăng Thiếu Gia khí phách hăng hái nói.

Hoa dung nguyệt mạo lộ, cậu đã không chế nữa, vật hiếm thì quý, bởi vậy vốn đã bán đi hiện tại đều đã thành tuyệt phẩm.

“Thành giao.” Mục Thu Hàm sảng khoái nói.

Mục Thu Vũ không hiểu ra sao. “Các ngươi đang nói cái gì?”

Mục Thu Hàm không trả lời, tiếp tục hỏi. “Đại ca, sao tam muội lại bị hủy dung?” Giọng Mục Thu Hàm nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại ẩn giấu sát khí nồng đậm.