Chương 103-2: Mục Thu Lâm

Mục Thu Vũ nhìn đệ đệ nắm chặt nắm tay, biết chỉ sợ chuyện này khó mà xử lý êm đẹp, cũng không có gì để giấu. “Sau khi Ngươi xảy ra chuyện, Vương Thiếu Bảo của Vương gia tới cửa muốn cầu hôn Tam muội, tuy Vương Thiếu Bảo là thiếu gia Vương gia, nhưng lại phong lưu thành tánh, ác danh lan xa, đương nhiên Tam muội không muốn, Vương Thiếu Bảo lấy Huyền Âm Kinh làm sính lễ, trưởng lão sẽ đồng ý, Tam muội giận dữ, lập tức tự tay hủy dung, Vương Thiếu Bảo thấy muội muội bị hủy dung, chuyện này cũng mới không giải quyết được gì.”

Huyền Âm Kinh, tuy Kinh Thiên Quyết của Mục gia có danh tiếng, nhưng tiến cảnh thong thả, khó được hiệu quả, khó trách các trưởng lão sẽ động tâm với Huyền Âm Kinh.

Mục Thu Hàm gật đầu, sát khí trong mắt lan tràn. “Tên súc sinh kia cũng dám đánh chủ ý lên Tam muội, không biết tự lượng sức mình.”

Lăng Vân nhìn sát khí trong mắt Mục Thu Hàm, câm như hến.

Gió thổi qua vùng quê, đàn chim sắp hàng chỉnh tề bay qua. Trong rừng cây hẻo lánh ít dấu chân người, một nam một nữ một trước một sau đi tới, đúng là Mục Thu Lâm và Mộ Minh U.

Mục Thu Lâm đứng ở nơi Mục Thu Vũ vừa mới đứng, đôi mắt đẹp toát ra khϊếp sợ, Tạ gia có sáu người chết ở chỗ này, xem miệng vết thương đều là một chiêu trí mạng, thật là đáng sợ.

Mục Thu Lâm mang lụa trắng, khuôn mặt giấu dưới tấm lụa trắng kia đầy vết đao, dữ tợn đáng sợ, nhưng một đôi mắt lại trong suốt long lanh, động lòng người vô cùng.

“Những người này chết hai canh giờ trước.” Mộ Minh U kiểm tra qua miệng vết thương của người chết nói.

Mục Thu Lâm gật đầu, ánh mắt quỷ dị nhìn Mộ Minh U, tuy nàng chưa từng thấy Mộ Minh U ra tay, nhưng có trực giác nhạy bén đối với công lực của người này, đối phương sâu không lường được, không phải nàng có thể đắc tội. “Giang công tử, nhị ca của ta hai năm trước cũng đã bị trục xuất gia môn, hơn nữa công lực cũng bị hạ xuống rất nhiều, nếu ngươi tới tìm hắn khiêu chiến, chỉ sợ phải bất lực mà về.”

“Nhị ca nhà ngươi lợi hại hơn ngươi tưởng tượng nhiều, ta nghĩ hắn sắp trở lại rồi, còn sẽ mang tẩu tử về cho ngươi.” Mộ Minh U không để bụng nói.

Nếu Gấu trúc muốn tới tìm Mục Thu Hàm và Lăng Vân, không bằng hắn tiên hạ thủ vi cường, đến trước Gấu trúc, nắm giữ tiên cơ.

Mục Thu Lâm chỉ cho rằng Mộ Minh U đang nói đùa, hai mắt đề phòng nhìn Mộ Minh U, Mộ Minh U nhàn nhạt cười, dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mục Thu Lâm. “Mục tiểu thư, yên tâm, ta không có ác ý với ngươi, cũng không có ác ý với lệnh huynh.”

Mục Thu Lâm thu hồi ánh mắt, đi lại giữa mấy người Tạ gia. “Theo Giang công tử, những người này là chết bởi cao thủ cấp mấy?”

Hung thủ ra tay mau lẹ lưu loát, thủ đoạn tàn khốc, Mục Thu Lâm âm thầm nôn nóng, không khỏi lo lắng Mục Thu Vũ đã biến mất không thấy.

Mộ Minh U quan sát qua miệng vết thương. “Nếu ta không đoán sai, hung thủ căn bản không dùng binh khí, hoàn toàn là dùng kình khí gϊếŧ người, ít nhất cấp bảy, có khả năng còn cao hơn.”

Mục Thu Lâm mím môi, chắp tay sau lưng, trong tay nắm chặt một mảnh nhỏ quần áo trên người Mục Thu Vũ, quan hệ giữa Tạ gia và Mục gia vẫn luôn không được tốt lắm, Tạ gia phái nhiều người đến đây như vậy rõ ràng là vì chặn đường đại ca, vấn đề là, người Tạ gia đều chết ở nơi này, đại ca lại không thấy.

“Nếu là cao thủ thượng phẩm thì không liên quan gì đến Mục gia chúng ta.” Mục Thu Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm, Tạ gia và Mục gia mâu thuẫn đã lâu, lần này nhiều người của Tạ gia chết ở đây như vậy, có thể sẽ trở thành mồi lửa, Mục gia đang vào thời buổi rối loạn, Mục Thu Lâm không hy vọng xảy ra chuyện gì.

“Sao ngươi biết không phải nhị ca ngươi làm?” Mộ Minh U cười nhạt hỏi.

Mục Thu Lâm nghiêm túc nhìn Mộ Minh U, chậm rãi nói: “Giang công tử, không gạt ngươi, hơn hai năm trước nhị ca của ta thăng cấp thất bại, công lực giảm xuống cấp ba, kinh mạch bị hao tổn, từ nay về sau công lực khó có thể tiến thêm, ngươi còn cảm thấy là nhị ca của ta sao?”

Mục Thu Lâm nói chưa dứt lời, hoài nghi trong lòng Mộ Minh U càng tăng lên, nếu Mục Thu Lâm nói là thật sự, thiên phú của Mục Thu Hàm không khỏi quá khủng bố, chỉ với hai năm, từ cấp ba đến cấp bảy. Nếu Lăng Vân có thể giải độc cho Lăng Ngạo Thiên, có phải cũng có nghĩa là cậu chữa khỏi được cho Mục Thu Hàm hay không, Mộ Minh U càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lòng đánh giá Lăng Vân lại cao vài phần.

“Mục cô nương, cũng không cần quá thương cảm, có lẽ lệnh huynh có kỳ ngộ gì khác cũng nói không chừng.” Mộ Minh U phong độ nhẹ nhàng nói.

Mục Thu Lâm gật đầu. “Hy vọng như thế đi.”

“Phía trước có người.” Mục Thu Hàm thả công lực dò xét, mọi động tĩnh bốn phía đều rõ ràng vô cùng.

“Có người đến, công lực không yếu, ngươi lui ra sau ta đi.” Gần như cùng lúc đó, Mộ Minh U cảm giác được sự tồn tại của đám người Mục Thu Hàm.