Chương 104-1: Tương ngộ

Gió lạnh thổi qua, hai nhóm người đã gặp nhau như vậy. Lăng Vân nhìn Mộ Minh U ngọc thụ lâm phong, trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu.

“Tam muội.” Mục Thu Vũ kinh ngạc kêu một tiếng, lần này y ra ngoài cũng không nói với trong nhà, không ngờ Tam muội lại tìm đến.

“Đại ca, nhị ca.” Mục Thu Lâm đầy mặt kinh hỉ. Nàng vốn cho rằng Mộ Minh U nói bậy, không ngờ lại là sự thật.

“Giang công tử, đã lâu không gặp.” Mục Thu Hàm khẽ gật đầu với Mộ Minh U.

Trái tim Mộ Minh U đột nhiên căng thẳng, võ công của Mục Thu Hàm tiến cảnh lại lần nữa vượt qua hắn dự tính, Mộ Minh U liếc qua Lăng Vân, trong lòng càng thêm đề phòng, tuy rằng phẩm giai của Lăng Vân không cao, nhưng lần trước gặp mặt Lăng Vân mới cấp ba, không mấy ngày đã nhảy đến cấp năm. “Mấy ngày không gặp, không ngờ Thu Hàm công tử đã thăng lên cấp tám, thật đáng mừng!

Mục Thu Vũ và Mục Thu Lâm cùng nhìn về phía Mục Thu Hàm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Mục Thu Vũ thầm cười khổ, vốn tưởng rằng nhị đệ đến cấp bảy đã là cực hạn, không ngờ đã tiến vào cấp tám.

Mục Thu Hàm thầm đề phòng, loại cảm giác bị người nhìn thấu này làm Mục Thu Hàm rất không quen. “Chỉ là may mắn mà thôi.” Dù có đi nhanh đến đâu, Mục Thu Hàm vẫn cảm giác mình không phải đối thủ của Mộ Minh U, người này thật là đáng sợ.

“Vận may của Thu Hàm công tử thật làm người hâm mộ.” Mộ Minh U cười như không cười nhìn Lăng Vân, Lăng Vân không khỏi tránh ra phía sau Mục Thu Hàm.

Đối với Mộ Minh U, mỗi lần nhìn thấy, Lăng Thiếu Gia đều cảm thấy gió lạnh l*иg lộng, người này tuy rất tuấn tú, nhưng lại quá tà khí.

Mục Thu Hàm nhìn khăn che mặt trên mặt Mục Thu Lâm, có chút chua xót, hồng nhan họa thủy, muội muội của mình cứng rắn vì từ hôn mà tự huỷ hoại dung nhan của mình. “Tam muội, rất đau đi.” Mục Thu Hàm cẩn thận xoa xoa mặt Mục Thu Lâm.

Mục Thu Lâm lắc đầu. “Không đau, hồng nhan bạch cốt, trăm năm cũng đều như nhau, chỉ là lớp da ngoài mà thôi, bị huỷ cũng tốt.”

Tuy Mục Thu Lâm nói thản nhiên, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Mục Thu Lâm ảm đạm.

Mục Thu Hàm duỗi tay ra với Lăng Vân. “Lấy ra đây đi.”

Lăng Vân hơi khinh bỉ nhìn Mục Thu Hàm, không dao động quay đầu, việc công xử theo phép công nói: “Ta luôn là một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Mục Thu Hàm tê cả da đầu, sao hắn lại quên tính tình của Tiểu Vân Nhi được, Mục Thu Hàm hơi chột dạ nói: “Ta ghi nợ không được sao?”

“Hừ hừ, ta không cho nợ.” Lăng Vân ôm hai tay, nghiêng nói với Mục Thu Hàm, khóe miệng nhếch lên, một bộ đừng lôi kéo làm quen vơi ta. Nói giỡn, suốt ngày nợ, coi mình là ngân hàng cho vay hay sao! Dù có là thì loại mặt hàng như Mục Thu Hàm đã sớm vào sổ đen.

Mục Thu Hàm vươn tay, nắm chặt thành nắm, hắn nhắm mắt lại, nhịn xuống không vui trong lòng, bày ra một nụ cười. “Tiểu Vân Nhi, ngươi không tin được ta sao?”

Lăng Vân vui sướиɠ nở nụ cười, một đôi mắt xinh đẹp rực rỡ lung linh, mặt Lăng Vân hồng hào nhìn Mục Thu Hàm. “Nếu là người khác còn chưa biết, nhưng là Mục công tử, ta thật đúng là không tin được ngươi.”

“Còn không phải 50 đồng vàng sao? Ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to.” Mục Thu Hàm chịu không nổi nói.

Lăng Vân bắt đầu muốn xù lông, tinh thần lập tức dâng cao, giọng nói cũng cất cao vài phần. “50 đồng vàng, ngươi không biết xấu hổ sao, cả người ngươi từ trên xuống dưới cũng không đáng giá cái số lẻ đâu!”

Mục Thu Hàm bị quở trách mà đỏ mặt, hắn rẻ rúng như vậy sao?

“Nếu Thu Hàm công tử thiếu tiền, ta có thể giúp ngươi lót trước.” Tiếng Mộ Minh U vang lên như tiếng trời, Mục Thu Hàm trước nay vẫn không cảm thấy âm thanh của Mộ Minh U động lòng người như vậy. Tuy không thích nợ nhân tình, nhưng lúc này cũng không có biện pháp, những lúc như thế này có tiền chính là tổ tông! Mục Thu Hàm không hề phát hiện, dưới sự ảnh hưởng nước chảy đá mòn của Lăng Vân, hắn cũng đã sa đọa.

“Vậy đa tạ Giang công tử.” Mục Thu Hàm cảm kích nói.

Tuy Lăng Vân không thích Mộ Minh U, nhưng tuyệt đối sẽ không không nể tình bạc, Mục Thu Hàm tiếp nhận hoa dung nguyệt mạo lộ Lăng Vân ném qua, ném cho Lăng Vân một ánh mắt khinh bỉ, Lăng Thiếu Gia bình tĩnh làm lơ, không có tiền còn muốn cứng rắn với Lăng Thiếu Gia, quả thực không biết điều.

Mục Thu Hàm nhét hoa dung nguyệt mạo lộ vào tay Mục Thu Lâm. “Lâm nhi, bôi thứ trong chai lên mặt, vết thương trên mặt muội sẽ tốt.”

Mục Thu Lâm không dám tin tưởng nhìn Mục Thu Hàm. “Nhị ca, ngươi nói thật sao?”

“Đương nhiên, một chút sẹo cũng sẽ không còn.” Mục Thu Hàm xoa đầu Mục Thu Lâm nói. Hắn tận mắt nhìn thấy Tô Mặc khôi phục dung nhan, tận mắt nhìn thấy Lăng Vân trừ bỏ đầy thân vết sẹo cho Gấu trúc, đương nhiên vô cùng tin tưởng.

Con ngươi Mộ Minh U đột nhiên co chặt, Mộ Minh U miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình tĩnh mở miệng. “Đây là thuốc gì mà lại thần kỳ như thế?”

“Hoa dung nguyệt mạo lộ, không phải thứ gì đáng giá.” Mục Thu Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.