Chương 104-2: Tương ngộ

Mộ Minh U đột nhiên nhớ tới một suy đoán, có lẽ Gấu trúc căn bản chính là Thương Lan, một thân vết thương kia của hắn bị Lăng Vân loại trừ. Mộ Minh U ngẩng đầu, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lăng Vân, trong lòng hoài nghi càng tăng. Lăng Vân híp mắt, âm thầm lo sợ, gia hỏa Mộ Minh U này có phải biết cái gì rồi hay không nha.

“Sao Giang công tử lại ở cùng xá muội vậy?” Mục Thu Hàm hỏi.

Mộ Minh U thản nhiên nói: “Lần trước từ biệt ở kinh đô, tại hạ vô cùng tưởng niệm hai vị, nên đã tìm tới, Thu Hàm công tử là hiếu tử, sớm muộn gì cũng phải về xem.”

Mộ Minh U tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn nghe lén Gấu trúc nói chuyện với tiểu Tô Minh, mới có thể đến đây. Tên nhóc con đáng chết kia tuy đáng giận, không ngờ cũng có lúc đoán đúng.

“Thu Hàm có tài đức gì mà khiến Giang công tử nhớ thương.” Mục Thu Hàm khiêm tốn nói.

“Nhị ca, thời gian dài như vậy, ngươi có phải tìm tẩu tử cho ta rồi hay không!” Mục Thu Lâm cất hoa dung nguyệt mạo lộ đi, hi hi ha ha hỏi Mục Thu Hàm, Mộ Minh U đã nói, nói không chừng Mục Thu Hàm sẽ mang tẩu tử về cho mình.

Sắc mặt Mục Thu Hàm vui vẻ. “A! Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất.”

Mục Thu Hàm giơ tay túm ra sau, thành thạo xách Lăng Vân vẫn đang bận đếm ngân phiếu ra, trên mặt có khó lòng che giấu khoe khoang. “Nào, đây là chị dâu của muội, thế nào, soái đi.”

Mục Thu Lâm hỗn độn trong gió, Mục Thu Vũ lại vui sướиɠ khi người gặp họa đứng một bên, cuối cùng cũng có người có thể lý giải tâm tình của y. “Đây là nhị tẩu?” Khuôn mặt Mục Thu Lâm hơi vặn vẹo, một đôi mắt trừng lớn, nhị ca thế mà thật đúng là tìm một tên nam nhân về.

Mộ Minh U cũng hơi kinh ngạc nhìn Mục Thu Hàm, hắn đã sớm biết giữa Mục Thu Hàm và Lăng Vân có gì đó, không nghĩ tới Mục Thu Hàm lại hào phóng mà nói ra như thế.

“Không……” Lăng Vân vừa mới muốn phản bác, trên vai đã bị Mục Thu Hàm vỗ một chưởng, Lăng Thiếu Gia đau nhe răng nhếch miệng, ngay cả sức lực phản bác cũng không còn.

Mục Thu Lâm cắn môi, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh. “Nhị ca, nhị tẩu nói, không……”

“À, nhị tẩu ngươi nói ngượng ngùng.” Mục Thu Hàm ôm Lăng Vân đầy mặt đắc ý nói.

Lăng Vân tránh khỏi tay Mục Thu Hàm, lui lại vài bước. “Cút ra, ngươi mới nên ngượng ngùng, Mục Thu Hàm da mặt ngươi còn dày hơn tường thành.” Lăng Vân xoa xoa bả vai của mình bị vỗ đau, hận không thể xách Mục Thu Hàm ngâm vào mương thối cho tỉnh não.

“Nhị tẩu.” Mục Thu Lâm hơi không rõ trạng huống lại gọi một tiếng.

“Vị tiểu thư này, ta là nam nhân, là nam nhân, ta là lão công của nhị ca ngươi, ta thấy ta có thể miễn cưỡng cho ngươi gọi là tỷ phu đi, nào, gọi thử một tiếng xem.” Lăng Vân chớp mắt, vẻ mặt tha thiết nhìn Mục Thu Lâm.

Mục Thu Hàm đi đến phía sau Lăng Vân. “Tiểu Vân Nhi, có một số việc thuận theo tự nhiên là được, sao phải cưỡng cầu?”

Lăng Vân ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn Mục Thu Hàm, trong mắt có kiên quyết đập nồi dìm thuyền. “Mục Thu Hàm, bức ta nóng nảy, lão tử đồng quy vu tận với ngươi.” Lăng Thiếu Gia không thể nhịn được nữa nói. Mục Thu Hàm câm miệng.

Mục Thu Lâm khó xử nhìn Lăng Vân, ánh mắt ngó qua Mục Thu Hàm, ấp úng nói: “Nhưng nhị ca ta nhìn không giống nữ nhân một chút nào.”

Sắc mặt Lăng Vân phút chốc thay đổi, Mục Thu Hàm lớn lên không giống nữ nhân, chẳng lẽ cậu thì giống đấy hử? Cậu xứng đáng bị bọn họ kêu đệ muội, tẩu tử sao!

“Mục Thu Hàm, ngươi đi giải thích cho muội muội ngươi đi, kỳ thật, ngươi không phải nữ nhân, cũng có thể làm nữ nhân.” Lăng Vân vênh mặt hất hàm sai khiến nói.

A! Sét đánh giữa trời quang, Mục Thu Hàm đầy mặt giãy giụa. “Không cần đi, kỳ thật cũng không có gì phải giải thích.” Bên làm nữ nhân trước nay đều không phải hắn!

“Ngươi không giải thích, sao muội muội ngươi hiểu được? Ta thấy vẫn là giải thích một chút đi.” Lăng Vân kiên trì nói.

Mục Thu Vũ thương hại nhìn Mục Thu Hàm, trong lòng cảm khái, đệ đệ làm thế nào tìm được một người như vậy, càng thêm cảm khái trước khi nhìn thấy người, đệ đệ còn khen người này đến nở hoa.

“Không cần, kỳ thật ta có thể hiểu được.” Mục Thu Lâm rất tinh tế hiểu ý nói.

“Vậy gọi đi.” Lăng Vân hào phóng nói.

Mục Thu Lâm buồn bực nhìn Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm nhìn Lăng Vân, giận mà không dám nói gì, Mục Thu Lâm hít sâu một hơi, hai chữ tỷ phu lăn quá mấy lần ở cổ họng, vẫn không lăn ra. “Ca phu.” Mục Thu Lâm miễn cưỡng gọi.

Cuối cùng cũng giải quyết một vị, Lăng Thiếu Gia vui mừng ra mặt, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng mà đi đến trước mặt Mục Thu Vũ. “Nào, ngươi làm đại ca, học muội muội ngươi đi, lần sau nhớ rõ gọi ta là đệ phu hiểu không?”

Mục Thu Vũ và Mục Thu Lâm đồng thời nhìn sang Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm không chỗ dung thân cúi đầu, quá mất mặt.