Chương 32-2: Liệt diễm hỏa độc

Lăng Vân cảm giác cổ lạnh căm căm, vốn cậu chỉ hoài nghi, hiện giờ lại là xác nhận.

Mục Thu Hàm từng nói, Gấu trúc ít nhất có cấp sáu, một tên ngay cả cấp một đều không phải như cậu chính là không chịu nổi đánh. Lăng Vân nhịn không được nhũn chân, nhìn Gấu trúc liếc qua, Lăng Vân bày ra một nụ cười xấu hổ.

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi, cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương phùng hà tất từng quen biết (1), chúng ta là người cùng thuyền.”

“Cảm ơn ngươi.”

Gấu trúc nói, kỳ thật hắn biết Lăng Vân không có ác ý, nếu không lần này tới nhất định không chỉ có mình Lăng Vân, Gấu trúc chọn tấm mặt nạ da người dán lên mặt, mặt nạ dán sát vào mặt, tìm không ra một kẽ hở, vô cùng khéo léo.

Lăng Vân âm thầm gật gật đầu, ngoại trừ cậu ngoài ý muốn, còn lại vài người đều có một gương mặt không thể lộ ra ngoài, gương mặt của Mục Thu Hàm rất kéo thù hận, Gấu trúc lại có một gương mặt nhìn có thể đổi vàng, Tô Mặc đang yên đang lành, kết quả tự mình hủy dung, chạy ra ngoài sẽ dọa người.

Tô Mặc chưa từng võ, không đi bao lâu đã thở hổn hển, nhưng vẫn miễn cưỡng đuổi kịp Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm âm thầm bội phục vài phần, có lẽ Tô Mặc này cũng là người tâm chí cứng cỏi.

“Ngươi hận hắn sao?”

Mục Thu Hàm bước chậm lại hỏi.

Tô Mặc rõ ràng sửng sốt.

“Hắn, ai?”

“Liệt diễm hỏa độc, không có thuốc nào cứu được, trừ bỏ một loại biện pháp chính là một mạng đổi một mạng, vốn dĩ người trúng độc không phải ngươi, ngươi chỉ là người bị độc dược chuyển đến, trong quá trình độc chuyển đến, độc tính sẽ không giảm bớt, ngược lại sẽ mạnh lên gấp hai, hẳn là ngươi rất yêu thương con đi, bằng không sao có thể chịu đựng loại thống khổ này.”

Mục Thu Hàm nhàn nhạt nói.

Tô Mặc rõ ràng giật mình, nước mắt trong suốt chảy xuống theo hốc mắt, không tiếng động rơi xuống, “Không hận.”

Lăng Vân vừa mới đưa Gấu trúc lên phố dàn xếp xong, Mục Thu Hàm đã mang theo Tô Mặc trở lại, trong tay Tô Mặc còn nắm một đứa nhỏ khoảng chừng năm tuổi, phấn điêu ngọc trác, tinh xảo đáng yêu. Lăng Vân hận không thể chạy tới hôn một cái.

“Tô Minh, chào thúc thúc.”

Tô Mặc nắm tay Tô Minh, đẩy Tô Minh đến trước mặt Lăng Vân.

Tô Minh ngoan ngoãn gọi một tiếng thúc thúc, Lăng Vân xấu hổ cười, thật là, cậu còn trẻ, không nên là thúc thúc, hẳn là ca ca mới đúng.

Bốn người an ổn lại, thời điểm phân phối phòng gặp chút vấn đề, trên lầu tổng cộng chỉ có ba phòng ngủ, mà bọn họ lại có năm người, đương nhiên Tô Minh ở cùng Tô Mặc.

“Tiểu Vân Nhi, ta có thể cố mà làm ở với ngươi.”

Mục Thu Hàm ôn tồn nhỏ nhẹ nói, lúc này Mục Thu Hàm đã thay mặt nạ da người, một khuôn mặt tròn vo, từ góc độ kia nhìn đều như đang cười.

“Quỷ mới ở với ngươi.”

Lăng Vân oán hận nói.

“Nếu không đến ở phòng chất củi đi,”

Tô Mặc hơi khó xử, hắn vốn dĩ chính là người không sống được bao lâu, lại còn là nô ɭệ Lăng Vân mua, sao có thể lại chiếm một gian phòng của chủ nhân.

“Ngươi còn có bệnh, sao có thể ở phòng chất củi, ngươi ở phòng chất củi còn không bằng để Mục Thu Hàm đi ở phòng chứa củi, dù sao gia hỏa này chỉ biết phá của.”

Lăng Vân nghiêm khắc cự tuyệt, đùa sao, cậu còn trông cậy vào trị hết mặt cho Tô Mặc, sau đó mùa hè có một cái gối ôm mát lạnh miễn phí như vậy.

“Tiểu Vân Nhi, ta và ngươi ở cùng nhau có gì không tốt, tướng ngủ của ta rất tốt, không đá chăn, cũng không nghiến răng.”

Mục Thu Hàm tủi thân nói.

“Ngươi ngủ sàn nhà.”

Lăng Vân tức giận nói.

“Cứ như vậy đi, Lăng Vân với Mục Thu Hàm chắp vá một chút.”

Cuối cùng Gấu trúc tổng kết, Lăng Vân theo bản năng gật đầu, chờ gật đầu xong mới phát hiện mình đã đồng ý cái gì. Không biết vì sao, Lăng Vân luôn cảm thấy trên người Gấu trúc có một loại khí thế của thượng vị giả, làm người không thể cự tuyệt.

Sau khi thật vất vả sắp xếp xong, Lăng Vân bắt đầu con đường bán thuốc oanh oanh liệt liệt, loại thuốc đầu tiên mà Lăng Vân tạo ra là Long Hổ Hoàn, kỳ thật cũng chính là thuốc tráng - dương gì kia.

Vì tạo tên tuổi, Lăng Vân cố ý phân phát thuốc cho mấy người nghe nói là có vấn đề ở trấn trên, miễn phí dùng thử.

Mục Thu Hàm liếc liếc Lăng Vân.

“Ngươi không thể điều chế một loại thuốc bình thường một chút sao?”

Lăng Vân đánh bàn tính trong tay bạch bạch vang.

“Ngươi biết cái gì? Ta thấy ngươi cũng có chút thận - hư, đừng hy vọng ta sẽ cho ngươi thuốc, tránh sang một bên đi.”

Thật là, một đám tiêu tiền của cậu lại không biết hỗ trợ, còn dám khoa tay múa chân trước mặt cậu.

Thật là, cậu nghĩ cho hạnh phúc sinh hoạt của nhân dân dị giới, gia hỏa Mục Thu Hàm này còn dám chỉ trích cậu không bình thường. Thật là bụng dạ khó lường.

Mục Thu Hàm nặng nề liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái, Lăng Vân không cam lòng yếu thế trừng lại, còn non lắm, dám so với cậu xem mắt ai to hơn sao.

“Yên lặng, ở đây trông cửa hàng, một viên thuốc 500 đồng vàng, thiếu một cái ngươi đá người nọ ra ngoài cho ta.”

“Có thể đắt quá hay không?”

Tô Mặc chần chờ hỏi. Hắn gia cảnh bần hàn, sống ở thôn nhỏ trong núi lạc hậu, trong nhà một tháng cũng chỉ có tối đa hai mươi đồng vàng chi ra thu vào.

Lăng Vân từng nói tác dụng của thuốc cũng chỉ duy trì một tháng, một tháng 500 đồng vàng.

Lăng Vân hướng dẫn từng bước:

“Yên lặng, cái này ngươi không hiểu, thường loại vấn đề này phần lớn là kẻ có tiền, kẻ có tiền chân chính, vì hạnh phúc của mình sẽ không để ý một chút tiền như vậy.”

Tô Mặc như suy tư gì gật gật đầu.

“Đã biết.”

Tô Mặc vô cùng bình tĩnh nhận lấy sổ sách trong tay Lăng Vân, Tô Mặc thay đổi một khuôn mặt, nhìn rất bình thường, nhưng một đôi mắt linh động dị thường làm rạng rỡ không ít, nhìn cũng cảnh đẹp ý vui. Lăng Vân nói gì Tô Mặc nghe nấy, quả thực có thể đánh giá là một cấp dưới hoàn hảo.

“Cha, ta giúp cha.”

Tiểu Tô Minh lôi kéo ống quần Tô Mặc nói.

Tô Mặc vui mừng cười, tươi cười cũng ngăn không được chua xót.

“Tô Minh ngoan, một mình cha là được.”

Lăng Vân đoán Tô Mặc thảm đạm là bởi vì nghĩ tới độc trên người, Mục Thu Hàm từng nói với cậu, vốn dĩ lấy thể chất của Tô Mặc, lúc lần đầu tiên phát bệnh nên hương tiêu ngọc vẫn.

Lăng Vân hơi rối rắm, y thuật của cậu chỉ là gà mờ, trị ngoại thương còn được, trị loại bệnh yêu cầu độ khó cao này thật đúng là có chút phiền toái, nhưng nếu không có thuốc chữa, vậy cậu chỉ có thể yên tâm lớn mật bất chấp tất cả, không thể trách Lăng Vân coi Tô Mặc trở thành vật thí nghiệm, thật sự là không còn cách nào.

Xà vương Bách Hoa trườn ra, con rắn nhỏ hành động không quá tiện, bởi vì Lăng Vân sợ nó dọa hư đứa nhỏ, cho nên mặc một bộ quần áo cho nó, cho nên Xà vương Bách Hoa Tiểu Hoa chỉ có thể ủy khuất mặc một bộ quần áo dày nặng, bò tới bò lui trên mặt đất.

“Mục Thu Hàm, buổi chiều cùng ta vào rừng một chuyến.”

Lăng Vân nghiêm túc nói.

Mục Thu Hàm gật gật đầu.

“Được.”

Chú giải: (1) Trích từ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị

Nguyên tác:

Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân,

Tương phùng hà tất tằng tương thức

Dịch nghĩa:

Cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời

Gặp gỡ nhau đây hà tất đã từng quen biết.