Chương 8: Quỷ nghèo khıêυ khí©h

Khi Lăng Vân gặm xong vịt với gà nướng, chuẩn bị thò tay đến vịt nướng, một cây đao chói lọi “phập” một tiếng cắm vào bàn, Lăng Vân ngẩng đầu, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy một tên công tử một thân cẩm y hoa phục, mặt mày hơi vặn vẹo, nghiêm khắc mà nói, nếu biểu tình người này không phải rối rắm như vậy thì Lăng Vân còn có thể tiếp thu diện mạo này.

Theo một đao kia xuống, cái bàn vốn dĩ có chút không ổn “phanh” một tiếng chia năm xẻ bảy. Đám khách bên cạnh sợ vạ lây thành cá trong chậu đã sớm núp vào, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Lăng Vân vẫn là có thể nhìn thấy từng đôi mắt tò mò. Vì sao người dị giới có lòng hiếu kỳ nặng như vậy chứ?

“Là ngươi muốn khinh nhờn công chúa.”

Nhi tử Lại Bộ thượng thư Trương Lương hung tợn hỏi, một gương mặt dữ tợn tràn đầy phẫn nộ, hắn nói không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Lăng Vân giơ ngón tay, chỉ vào người đứng trước mặt, tim mọi người lập tức nhắc tới cổ họng, mỗi một đôi mắt đều toát ra ánh sáng như tiêm máu gà.

“Là ngươi bổ vỡ bàn.”

Lăng Vân khẳng định.

“Ngươi đáng chết.”

Trương Lương hét lớn.

“Ngươi phải đền tiền.”

Giọng nói của Lăng Vân và Trương Lương đồng thời vang lên, không rõ là ai hơn ai, sau đó Trương Lương nhấc đao, vọt về phía Lăng Vân, sau đó, mọi người thấy được một màn sởn tóc gáy, Lăng Vân mở một đôi mắt sáng như sao trời, sửa lại một đầu tóc đen, sau đó Trương Lương trơ mắt, trơ mắt ngã xuống.

Lăng Vân giơ chân phải lên, đạp Trương Lương bay ra ngoài, một chân này có chút bóng dáng của ‘vô ảnh chân’. Tên đáng chết này, dám lãng phí Thiên niên túy mà cậu đã hao tổn tâm cơ điều phối. Có biết tài liệu rất đắt hay không, có biết không! Loại quý công tử y là cẩm tú, eo đeo ngọc bội hơn phân nửa là không biết. Lăng Vân hả giận đạp lên người Trương Lương mấy đá.

Đột nhiên Lăng Vân như là nghĩ tới cái gì, đá mạnh vào mặt Trương Lương.

“Lão bản.”

Lăng Vân thản nhiên xoay người, lão bản trốn dưới quầy run rẩy ngẩng đầu.

“Công tử có gì phân phó?”

“Ngươi nhìn thấy đi, cái bàn kia không phải ta phá hư, không liên quan gì đến ta.”

Lăng Vân nói rõ.

“Không liên quan, không liên quan, không có một tí ti gì liên quan đến ngài.”

Lão bản nịnh nọt.

Lăng Vân vừa lòng gật gật đầu, xem ra vừa rồi cậu khoe thân thủ vẫn có chút lực chấn nhϊếp, nghĩ đến đây, Lăng Vân lập tức đắc ý, nhưng nghĩ đến chỗ thuốc bị lãng phí, Lăng Vân lại không bình tĩnh.

Lăng Vân lột áo ngoài của Trương Lương ra, nên biết một bộ quần áo này có giá trị không ít tiền, nhìn thấy mấy dấu chân trên quần áo, Lăng Vân hơi hổ thẹn, vậy mà cậu lại làm chuyện phá hoại của giời như vậy.

Lăng Vân ngồi ở trước bàn, đếm tiền trong túi, cậu đã đếm mười ba lần, nhưng tiền trong túi vẫn là mười ba lượng, không nhiều thêm một lượng, cũng không ít đi một lượng. Một tên quỷ nghèo mặc quần áo tốt như vậy làm cái gì? Lăng Vân tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.

May mà còn có một miếng ngọc bội tính chất thấp kém, mặt khác thứ còn có thể giá trị mấy đồng tiền chính cây đao rẻ rách còn tính phong cách kia.

Thừa dịp bóng đêm, Lăng Vân biến mất, là thật sự biến mất, ngày hôm sau, khi Trương Lương quần áo không chỉnh tề, quần áo đầy bụi đất đi ra khỏi khách điếm, vốn dĩ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng trong lúc nhất thời, toàn bộ đô thành đều đang nói chuyện ma quỷ.

“Nghe nói, nghe nói nhi tử Hộ Bộ thượng thư huyết khí phương cương Trương Lương, khí phách hăng hái đi tìm Lăng Vân, lại bị Lăng Vân bụng dạ khó lường dùng tà thuật mê hồn, sau đó hai người trải qua một đêm, ngày hôm sau, Trương Lương quần áo bất chỉnh đi ra.”

Tin tức làm người nghĩ ngợi lung tung cỡ nào.

Trong lúc nhất thời các loại phiên bản lời đồn đãi như măng mọc sau mưa, lấy thế như chẻ tre mà phát triển.

Nghe nói, nghe nói, đêm hôm đó, Trương Lương nghẹn ngào thét chói tai giằng co cả một đêm.

Nghe nói, nghe nói, đêm hôm đó, Lăng Vân tóc đen tung bay, hai tròng mắt như lang.

Nghe nói, nghe nói, đêm hôm đó, chim đỗ quyên đề huyết (1), đàn chim bên ngoài kêu sợ hãi vang khắp trời.

Trong tiếng ồn ào huyên náo của lời đồn đãi nọ, một lời đồn đãi khác nhanh chóng đánh vỡ lời đồn đãi cũ, hóa ra Lăng Vân thật là thích nam nhân, chẳng lẽ cậu thật sự là oan uổng……

Lúc đó Lăng Vân ngồi trong một quán trà nho nhỏ, vô cùng nghiêm túc tự hỏi một vấn đề.

“Vì sao người dân dị giới nhân dân luôn dùng ánh mắt thấp kém để nhìn cậu như vậy, dù là công chúa, hay là Trương Lương, cậu đều chướng mắt!”

Chú giải: (1) Đỗ quyên đề hoặc Đỗ quyên đề huyết: Tiếng chim Đỗ quyên kêu vào đầu mùa hè, như tiếng khóc đau lòng, ứa huyết.