Chương 9: Đẩy mạnh tiêu thụ ở dị thế

Giống như thiên tài sẽ luôn cô độc, Lăng Vân cũng cô độc. Lăng Vân cô độc vô ngữ cứng họng trước cây đao rách nọ, bộ quần áo kia còn bán được tám đồng vàng, cây đao này lại chỉ trị giá ba đồng vàng, Lăng Vân đấm mạnh lên mặt bàn một cái, ánh mắt hung hăng, ánh mắt đen nhánh u ám kia như chứa một bầy quạ đen phành phạch bay loạn, sao lúc ấy cậu lại không đá người kia thêm mấy cái, chỉ có chút bạc như vậy mà cũng dám ra tới khıêυ khí©h.

Lúc đó Trương Lương trốn trong phòng ngủ của mình, nhìn gương mặt mình bị đánh thành đầu heo, một đấm đánh nát gương đồng.

Cùng lúc đó, Lăng Vân khoanh tay đứng trước cửa phủ Trấn Viễn tướng quân, chỉ chốc lát sau, một vị công tử bạch y đi ra.

“Nghe nói ngươi tìm ta?”

Hàn Lĩnh hỏi, hắn cũng có chút nghe nói về vị Lăng Vân Lăng công tử không học vấn không nghề nghiệp này, công chúa Lâm Lang quốc sắc thiên hương, lại đính hôn với một kẻ như vậy, còn may hiện tại hôn lễ đã hủy bỏ.

“Đúng vậy, là ta tìm ngươi, làm phiền, ngại quá.”

Khách hàng là thượng đế, cho nên thái độ của Lăng Vân vô cùng tốt.

“Có việc sao?”

Hàn Lĩnh hỏi.

“Ta có đồ vật muốn bán đi, không biết Hàn Lĩnh công tử có hứng thú hay không?”

Lăng Vân mở quạt xếp ra hỏi, nghe nói, nụ cười xinh đẹp nhất là khi cười lộ ra tám cái răng, mà đây cũng là con đường duy nhất để đẩy mạnh tiêu thụ, Lăng Vân không thể vừa vặn cười lộ ra tám cái răng, cho nên cậu dùng cây quạt che lại hàm răng của mình. Tốt khoe xấu che trong truyền thuyết đại khái chính là như vậy đi.

Hàn Lĩnh nhìn bộ quần áo keo kiệt của Lăng Vân, cao ngạo hếch cằm, ánh mắt kia như muốn nói rõ ràng, nhìn ngươi như vậy, còn có đồ vật có thể mang ra sao.

Cùng lúc đó, Lăng Vân khiêm tốn cúi đầu, trời xanh ơi! Đại địa ơi! Lăng Vân thật là khiêm tốn. Được rồi, ta sai rồi, Lăng Vân của chúng ta vẫn luôn khiêm tốn như vậy.

Lăng Vân khiêm tốn than một câu, rất là tiếc nuối lắc lắc tay.

“Nếu Hàn công tử không có hứng thú, ta cũng không miễn cưỡng, không biết, Triệu tiểu vương gia có cảm thấy hứng thú với vòng ngọc của công chúa hay không?”

“Vòng ngọc của công chúa?”

Ánh mắt Hàn Lĩnh hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lăng Vân làm bộ muốn đi, Hàn Lĩnh bước nhanh đến giữ chặt Lăng Vân.

“Không nói rõ ràng, ngươi đừng nghĩ đi.”

Con cá đã cắn câu.

Lăng Vân cười như tắm mình trong gió xuân, nhưng bàn tay túm lại cánh tay cậu làm cậu hơi cười không nổi.

“Ngươi có thể thả lỏng tay ra trước được hay không?”

Cậu chỉ là thân thể máu thịt, cũng không phải mình đồng da sắt!

“Lấy vòng ngọc ra trước đi.”

Ánh mắt sắc bén như đao của Hàn Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân, bàn tay túm cánh tay của Lăng Vân cũng không thả lỏng một chút nào, Lăng Vân không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt của Hàn lĩnh, khoảnh khắc tia lửa bắn tóe ra, Lăng Vân thản nhiên mở miệng.

“Ta thích chính là nam nhân.”

Hàn Lĩnh như bị ong chích, vội vã buông lỏng tay ra, Lăng Vân bình tĩnh cười, thu cánh tay lại, dùng tay xoa xoa nơi bị túm đau. Nể tình tên này coi tiền như rác, Lăng Vân cảm thấy tạm thời có thể bỏ qua cho hắn một lần.

Lăng Vân ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười con buôn, đương nhiên nụ cười con buôn của Lăng Vân cũng vô cùng ưu nhã, nụ cười này phong hoa tuyệt thế, Hàn Lĩnh nháy mắt nhìn đến ngây người.

“Vòng ngọc của công chúa ở trên tay ngươi?”

Hàn Lĩnh vội vàng hỏi.

Lăng Vân nghiêm túc gật đầu.

“Ngươi tính toán ra bao nhiêu?”

Nên biết cái vòng tay này là vòng tay của Lâm Lang công chúa, vòng tay của vị công chúa đại nhân không phải heo đực kia, không phải vòng tay bình thường.

Hàn Lĩnh cười lạnh liếc nhìn Lăng Vân một cái, Lăng Vân ghét nhất chính là đám người muốn không làm mà hưởng này, cậu rất giống quả hồng mềm sao? Giống sao? Được rồi, rất giống.

“Vòng tay đang không ở trên người ta.”

Ánh mắt Lăng Vân lộ ra vô cùng, vô cùng thiếu đánh!

Hàn Lĩnh cắn răng nhìn Lăng Vân.

“Nếu ngài tiếc tiền, ta cũng có thể tìm người khác, ta nghe nói Lâm tiểu hầu gia cũng vừa gặp đã thương công chúa!”

Lăng Vân mở quạt xếp ra, phe phẩy, phe phẩy!

“Hàn công tử, chiếc vòng tay này chính là thứ đồ công chúa yêu thích, là ngẫu nhiên nhặt được, nếu ngươi đưa nó trở về, thứ mà công chúa yêu thích, mất mà tìm lại được, nàng có thể không nhìn ngươi với con mắt khác sao? Nếu nàng nhìn ngươi với con mắt khác thì về sau ngươi không phải chính là phò mã gia hay sao?”