Chương 1: Quà Sinh Nhật Của Anh

“Đừng đi theo tôi, nếu không em sẽ hối hận không kịp đấy!”

“Tôi sẽ kết hôn với Mộc Nhan. Từ bây giờ trở về sau, tôi không còn là anh trai của em nữa.”

“Tiểu Như, em là nguyên nhân khiến tôi mất đi mẹ, tôi mãi mãi không tha thứ cho em.”

Giây tiếp theo, Huỳnh Tiểu Như hoàn toàn bị câu nói này đánh thức: “Đừng mà!”

Bên trong phòng tắm Tô Miễu nghe thấy giọng cô nhóc hét lên kinh hãi liền khẩn trương đi ra, đến bên cạnh giường hỏi: “Huỳnh tiểu thư, xảy ra chuyện gì với cô vậy?”

Tiểu Như nghe Tô Miễu hỏi liền lấy làm kinh ngạc: “Huỳnh tiểu thư sao?” Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, đối với cô gái trong đồng phục hầu gái đứng đối diện, càng nhìn càng nhận thấy xa lạ: “... Chị là ai vậy? Chị Hi Nguyệt đi đâu rồi?”

Hi Nguyệt, cái tên này Tô Miễu nghe không hiểu: “Huỳnh tiểu thư, cô nói gì tôi không hiểu.”

“Tại sao chị lại khó hiểu chứ, không phải trước đây chị Hi Nguyệt là người bên cạnh của em sao?” Tiểu Như càng ngây thơ hơn nói: “... Cũng đúng, chắc chị mới đến nên không biết chị ấy.”

Tô Miễu kỳ thực không hiểu ý cô nhóc, nhưng mà hình như có một chút hiểu được.

Người tên Hi Nguyệt rất có thể là người bên cạnh trước đây của cô nhóc.

Chỉ là cô không hiểu tại sao lúc này Tiểu Như lại nhắc đến cô ấy? Lẽ nào cô nhóc nhầm tưởng nơi này là Huỳnh gia?

Tô Miễu nghĩ đến càng bất an, cô cố ý thăm dò: “Huỳnh tiểu thư, cô có nhận ra nơi này là đâu không?”

“Ý chị là sao chứ?” Tiểu Như không hiểu: “Nơi này không phải là phòng của em sao?”

Phòng ngủ, giường nệm, kệ sách, sofa... mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, cô không mất trí nhớ, cũng không ngốc đến mức quên mất phòng của mình, chị ấy vì sao lại hỏi cô điều này?

Mà khoan đã, đúng là có gì đó không giống thật.

Tiểu Như theo quán tính nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác có một chút mất mát: “... Cửa sổ không có chuông gió, tại sao lại thiếu mất chuông gió rồi?”

Trước đây nơi này vẫn thường treo chuông gió, anh nói mỗi khi chuông gió kêu lên sẽ đánh thức cô dậy mà không cần đến anh, vì sao bây giờ lại... kể cả không khí nơi này cũng không giống nơi đó.

Tiểu Như thất vọng, lại ngộ nhận, Tô Miễu thoạt nhìn ánh mắt cô nhóc liền biết tâm trạng hiện nay của Tiểu Như, bèng nói: “Có thể vừa rồi khi tiểu thư nhìn thấy ác mộng, cho nên nhầm tưởng nơi này là Huỳnh gia cũng nên.”

Tiểu Như cũng phần nào đoán được, cô xấu hổ trốn trong chăn.

So với nhầm tưởng, cô hy vọng mình có thể mất trí, như vậy thì không xấu hổ nữa.

Cô như vậy mà lại nghĩ đến nơi này là Huỳnh gia, tại sao cô có thể hồ đồ như vậy?

Chị ấy là Tô Miễu, chính xác hơn là người của bọn họ, loại chuyện xấu hổ này...!

“Tôi có thể thông cảm được tâm trạng của tiểu thư, chuyện này tôi sẽ không nói lại với bọn họ, cô đừng cảm thấy xấu hổ nữa.”

Tiểu Như kiên trì trốn trong chăn, không muốn nghe Tô Miễu nói.

Tô Miễu liền ngồi xuống bên giường ngủ cô nhóc, cố ý nói để Tiểu Như nghe: “Thật ra nhớ một người thì có gì xấu hổ kia chứ? Trước đây khi tôi một mình rời nhà đến đây, tôi cũng đã như tiểu thư, rất lâu mới có thể chấp nhận được mọi thứ đó thôi.”

Tiểu Như biết Tô Miễu có ý an ủi cô, nhưng cô lại không vui chút nào.

Tô Miễu lại nói: “Nếu như cô nhớ người đó như vậy, tại sao lại không trực tiếp đến tìm anh ấy chứ? Nói không chừng khi nhìn thấy tiểu thư, anh ấy sẽ nghĩ lại thì sao.”

Tiểu Như biết rõ không thể nào, giấc mơ đó đã phản ánh tất cả.

“Quan hệ huyết thống là không thể cắt đứt, tôi tin duyên phận giữa hai người sẽ không như vậy mà kết thúc.”

Anh ấy không muốn nhìn thấy cô, cô từ sớm đã bỏ ý định rồi.

“Nước nóng tôi đã giúp tiểu thư pha xong rồi. Sau khi tiểu thư bình tĩnh lại có thể vào trong tắm rửa cho sạch sẽ, tôi hy vọng tiểu thư sẽ cảm thấy tốt hơn.” Trước khi rời đi, Tô Miễu không quên nhắc Tiểu Như: “Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt của đại thiếu, mong là tiểu thư sẽ không quên ngày này.”

Cảm nhận được Tô Miễu đi rồi, Tiểu Như mới không dám trốn nữa, trong chăn thò đầu ra nhìn theo.

Lúc này, Bạch Nhã Hân gọi đến.

Tiểu Như rất nhanh ngồi dậy nghe điện thoại Nhã Hân: “Nhã Hân, có chuyện tìm tao sao?”

“Này, trông giọng mày chán thế, sáng sớm xảy ra chuyện gì rồi?”

Chuyện đó...

Tiểu Như do dự rất lâu, chỉ dám nói một nửa: “Là vừa rồi mới nhìn thấy ác mộng, cho nên có chút không thoải mái.”

“Ác mộng? Lẽ nào mày nhìn thấy Phí Mặc Nhiên trong mơ sao? Không phải chứ, thầy ấy ám ảnh mày vậy à?”

Không phải người này, nếu là Phí Mặc Nhiên có khi cô đã không ngốc nghếch như vậy!

Giọng Tiểu Như buồn hơn trả lời Bạch Nhã Hân: “... Tao lại nhìn thấy Huỳnh Vũ Hy, anh ấy trong mơ không cần tao, còn nói sẽ không tha thứ cho tao nữa.”

“Gì chứ? Cũng không phải lần đầu mày mơ thấy anh ta, có gì đáng phải buồn?”

Bốn chữ không phải lần đầu vô tình đâm Tiểu Như bị thương, nó buồn bã liền nói: “... Tao biết rồi!”

“Không phải, ý tao không phải là như vậy, tao đúng là không biết ăn nói mà. Tiểu Như, tao thành thật xin lỗi. Ý tao là giấc mơ kia không phải là sự thật, mày đừng để trong lòng.”

Tiểu Như không trách Bạch Nhã Hân: “Tao hiểu rồi.”

“Hiểu được thế là tốt. Tóm lại tao thật sự chỉ muốn khuyên mày, tốt hơn hết đừng nên nghĩ đến anh ấy nữa, không phải mày ở Lý gia rất tốt sao?”

Bạch Nhã Hân nói đúng, quả thật điều kiện nơi này cũng không tệ.

Hai năm qua nếu không phải bọn họ luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô tận tình, không biết cô đã thành ra thế nào rồi.

Bạch Nhã Hân kỳ thực sáng suốt hơn cô mà.

“Đúng rồi, tao có tin tốt muốn nói cho mày biết, đảm bảo sau khi nghe xong mày sẽ vui trở lại.”

Tiểu Như miễn cưỡng hỏi: “Tin tốt gì chứ?”

“Liên quan đến Phí Mặc Nhiên, nhưng mà lần này là tin hoàn toàn tốt.”

Tiểu Như hơi nghi ngờ: “... Gì chứ?”

“Thầy ấy nghỉ phép rồi, còn là một tuần đấy, mày xem có phải tin tốt không?”

Một tuần?

Con số này còn dài hơn một năm học của cô nữa, quả thật là cơ hội hiếm có.

Tiểu Như không dám tin, thấp thỏm xác nhận với Nhã Hân: “Có phải tính từ hôm nay không?”

Hôm nay là thứ bảy, Phí Mặc Nhiên lại chọn đúng thời gian này nghỉ phép, còn không phải nói tuần tiếp theo cô không cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét của anh sao?

“Bingo!”

Tiểu Như còn chưa tin: “Không lừa tao đấy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, tao là Bạch Nhã Hân đấy, rất uy tín, yên tâm!”

Đúng đúng đúng!

Nàng ta là Bạch Nhã Hân, thiên kim Bạch Vũ, lời nói luôn luôn không có nhưng, bản thân đúng là tự luyến mà.

Chuyển cảnh đến phòng ăn, Lý Ân Hạo từ sớm đã có mặt chuẩn bị.

Phòng ăn hôm nay được anh đích thân trang trí rất tỉ mỉ, Thẩm Quân Thành có ý giúp anh liền bị anh phớt lờ, hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng đứng một góc quan sát.

Đầu tiên là trang trí nhà bếp thành không gian sinh nhật, sau đó tự tay nấu thức ăn, so với thường ngày lạnh lùng, quyết đoán giống như biến thành người khác vậy.

Thẩm Quân Thành quan sát Lý Ân Hạo một lượt, tấm tắc khen: “Chủ tịch, lẽ nào đây là sức mạnh tình yêu sao?”

Sức mạnh tình yêu, nghe qua cũng rất được.

Lý Ân Hạo mang theo món cuối cùng anh nấu là sườn xào chua ngọt đặt lên bàn, tâm trạng rất vui vẻ mà nói: “Cậu quan sát không tệ, không biết bánh ngọt đã giao đến hay chưa?”

“Bánh ngọt á?” Thẩm Quân Thành giật mình, nhớ ra anh có chút sơ xuất: “Chủ tịch, tôi lập tức gọi nói họ mang đến.”

Lúc này, Lý Ân Hạo nhìn qua, ánh mắt lộ ra sâu xa nói: “Sau khi mang đến, cậu có thể đi được rồi.”

Thẩm Quân Thành không khỏi ủy khuất: “Chủ tịch, không phải chứ? Anh như vậy mà lại muốn đuổi tôi đi rồi sao?”

“Vậy cậu muốn ở đây làm bóng đèn đấy à?”

Thẩm Quân Thành liền nói: “Tôi thiết nghĩ chủ tịch sẽ không hẹp hòi như vậy a.”

Lúc này bên ngoài đúng lúc có tiếng người gõ cửa, Lý Ân Hạo liền cau mày nhắc anh: “Tháng này tôi lập tức tăng lương cho cậu.”

Thẩm Quân Thành đoán được ý anh ấy, rất nhanh đồng ý điều kiện này, vui vẻ rời đi trước.

Thẩm Quân Thành đi khỏi, người đến là Tô Miễu, cô mang bánh ngọt đến cho anh: “Đại thiếu gia, bánh ngọt của cậu.”

Lý Ân Hạo có chút thất vọng bảo cô ấy: “Chị để trên bàn đi.”

Không phải cô nhóc, Tô Miễu đoán anh không được vui, lúc mang bánh ngọt đặt lên bàn lớn đã nói ra vài lời: “Đại thiếu gia, tôi tin cô nhóc sẽ không quên ngày hôm nay là sinh nhật của cậu.”

Lý Ân Hạo phức tạp nhìn Tô Miễu: “Tại sao chị lại có thể xác định được?”

Tô Miễu chu đáo giúp anh đặt bánh ngọt ngay ngắn lên bàn xong, rất nhanh ngẩng lên nhìn anh ấy, cô cười nói: “Tôi có thể cảm nhận được điều đó.”

“Nếu như nói về cảm nhận, tôi cũng cảm nhận được, chị hôm nay rất lạ.”

Ánh mắt đó của anh, Tô Miễu bất giác chột dạ cúi đầu xuống: “Đại thiếu gia, cậu đa nghi rồi.”

Hai chữ đa nghi khiến anh bất giác cười một tiếng: “Tôi chỉ là muốn đùa với chị một chút, chị không cần phải căng thẳng như vậy. Được rồi, chị ra ngoài đi.”

Ngay sau đó, Tô Miễu rời khỏi.

Quay lại Tiểu Như, cô hiện nay đã suy nghĩ thông suốt, mang theo tâm trạng rất tốt đến phòng ăn tìm anh.

Trong tay là quà tặng, Tiểu Như đặc biệt ngắm thật lâu rồi mới vươn tay đẩy cửa đi vào trong.

Lý Ân Hạo hiện giờ đã quần áo chỉnh tề ngồi ở chủ vị, tác phong của anh vẫn giống như mọi khi, trông vô cùng nghiêm túc, phong thái đỉnh đạt đó chỉ mới nhìn qua đã khiến người ta phải rung động mấy phần.

Tiểu Như trong lúc bị anh thu hút ngắm nhìn anh thật lâu.

Lúc anh đem mắt nhìn đến, cô nhóc bất ngờ xấu hổ tránh anh ngay lập tức.

Lý Ân Hạo nhìn thấy bộ dạng bé con nhìn anh phóng đại như vừa nhìn thấy sinh vật lạ xuất hiện, từ bàn ăn không khỏi nhíu mày hỏi: “Trông anh rất tệ à?”

Tiểu Như theo quán tính lắc đầu: “Không, không có!”

“Vậy tại sao lại không dám nhìn anh?”

Tiểu Như không nói được, kiên trì không dám đối mặt anh.

Nếu như cô khen hôm nay anh vô cùng tỏa sáng, không phải quá khoa trương rồi sao?

Lý Ân Hạo nhất định sẽ nói cô bình thường không biết nhìn người, không nhận ra cực phẩm bên cạnh a.

“Xem ra, là muốn anh tự mình đi đến.”

Tiếng bước chân cao lãnh càng đến gần, Tiểu Như càng trở nên run hơn, cô cuống quít quay đầu muốn giải thích với anh, liền va phải thân thể cao lớn khiến cho cơ thể thiếu nữ hóa đá ngay lập tức.

Tiểu Như không dám cử động, nhưng vẫn nhận thức bản thân đang ở đâu.

Hình như là ngực anh, kia còn là nhịp tim đang đập rất nhanh của anh ấy.

“Tiểu Như, em rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?”

Giọng anh rất ấm, hơn nữa tay anh cũng rất êm, lực anh vuốt lên tóc cô hơn nữa còn vô cùng cưng chiều, Tiểu Như run rẩy đến không dám ngẩng lên.

Mà tình huống này với họ cũng không phải cho lắm.

“Nếu em không nói, anh sẽ cho rằng em đang xấu hổ đấy!”

Tiểu Như rùng mình đẩy anh ra, khó khăn ngẩng mặt lên trả lời: “Em, em không có!”

Lý Ân Hạo bất đắc dĩ thu tay về, duy trì vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô nhóc: “Nếu em rung động với anh thật, nói không chừng có người sẽ ghen với anh mất.”

Đối với giọng điệu này, Tiểu Như đột nhiên có cảm giác cô đã nghe qua ở đâu rồi, chỉ là hiện giờ không nhớ ra.

“Còn ngây ra ở đó làm gì, không phải hôm nay là sinh nhật anh sao. Quà đó cũng là của anh có đúng không?”

Nhắc đến quà, Tiểu Như đinh ninh ôm trong ngực, cố ý không muốn trao cho anh: “... Em, em nghĩ mình sẽ tặng anh món quà khác thì hơn.”

Lý Ân Hạo liền hỏi: “Tại sao?”

Tiểu Như hơi lúng túng: “... Em, em cảm thấy so với thân phận của anh, món quà này có chút không thích hợp.”

Lý Ân Hạo nhíu mày không hài lòng: “Vậy em cho rằng như thế nào mới là thích hợp?”

Tiểu Như suy nghĩ rất lâu: “... Huỳnh Vũ Hy từng nói, đối với người quan trọng, thì món quà được tặng cũng phải là thứ có giá trị tương tự. Em cảm thấy...”

Anh thay cô trả lời: “Em cảm thấy món quà tự tay mình chuẩn bị không có giá trị, cho nên nghĩ anh không cần chúng hay sao?”

Tiểu Như liền cúi đầu, câu trả lời trực tiếp bóp nghẹt trái tim Lý Ân Hạo.

“Em biết rõ câu trả lời này sẽ khiến anh đau lòng, nhưng mà vẫn kiên trì nói ra sao Tiểu Như? Em cảm thấy anh thật lòng không xem trọng em, hay em cho rằng anh giống Huỳnh Vũ Hy, không suy nghĩ đến cảm giác của em?”

Tiểu Như cảm thấy mình có lỗi, nửa ngày không dám ngẩng mặt lên.

“Tiểu Như, anh không giống Huỳnh Vũ Hy, đáp án này em vốn hiểu rõ mà.”

Giọng anh rất nặng, hình như là đang rất đau lòng, cô làm sai rồi sao?

“Anh biết em vốn không cố ý. Thực tế là em nghĩ anh giống như Huỳnh Vũ Hy, anh nên sớm hiểu được rồi mới phải.”

Anh đau lòng muốn rời khỏi, bấy giờ Tiểu Như mới kịp hiểu chuyện vươn tay nắm lấy tay áo anh, vô cùng biết lỗi nói: “Em xin lỗi.”

Ba chữ em xin lỗi không làm anh vui hơn, lạnh nhạt bảo cô nhóc: “Buông tay!”

Tiểu Như kiên trì hơn không buông: “Em không buông. Những người bên cạnh em càng ít đi, em không muốn cả anh cũng ghét em.”

Lý Ân Hạo hoàn toàn bị cô nhóc anh yêu làm tuyệt vọng, đau lòng nói: “Suy cho cùng em vẫn sợ anh sẽ giống anh ta. Nhưng mà em lại quên mất, anh không thích biến mình trở thành món đồ bị thay thế.”

“... Em không nghĩ như vậy.”

“Tiểu Như, nếu như em thật sự xem anh là người nhà, thì vừa rồi em đã không nói những lời khiến anh tổn thương như vậy rồi.”

“... Anh họ, em...” Giây tiếp theo, Tiểu Như không nhịn được òa khóc như đứa trẻ mất kẹo, kéo theo tay nhỏ nắm lấy tay áo anh ấy càng trở nên run hơn.

Lý Ân Hạo nhìn thấy không tránh khỏi chua xót.

Anh có cảm giác tim anh bị bóp nghẹt hoàn toàn, chật vật trong mớ hỗn độn rất lâu cuối cùng vẫn không cách nào buông tay ôm lấy cô.

Anh hôn tóc Tiểu Như, cưng chiều nói ra lời trong lòng: “Tiểu Như, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, sau này anh sẽ không làm em khóc nữa. Nếu như em muốn đánh anh, anh sẽ không mắng em.”

Tiểu Như nghe vậy càng khóc to hơn nữa.

Cô không biết vì sao lại cảm thấy bản thân uất ức như vậy nữa, chỉ muốn một lần ở đây trút ra hết.

Có lẽ cô đã rất lâu không được khóc.

Cũng có thể bởi vì nơi này quá ấm áp, muốn khóc cũng không tìm ra được lý do nào.

Không biết càn quấy bao lâu, cuối cùng cô cũng thấm mệt mà thϊếp đi trong ngực anh.

Lý Ân Hạo trực tiếp bế cô nhóc lên, mang bảo bối đến bàn ăn rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó ngắm nhìn ôn hương nhuyễn ngọc thật lâu, rồi nói: “Tiểu Như, từ đầu đến cuối em đều rất ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời Huỳnh Vũ Hy, nhưng mà câu nói đó có lẽ em đã hiểu sai rồi. Món quà giá trị mà anh ta nói với em, thật ra không phải là món quà có giá trị liên thành gì cả, mà là em đó cô nhóc. Nếu đã hiểu sai rồi, thì hãy để nó sai thêm lần nữa có được không?”

Sau câu nói, Lý Ân Hạo cúi đầu, đem môi phủ lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Thật ra anh vốn không cần quà sinh nhật gì cả, người anh cần vĩnh viễn chỉ có cô.