Chương 2: Tôi Cũng Chờ Được Em

Huỳnh Tiểu Như hỏi qua lễ tân biết được phòng chủ tịch ở tầng 98, rất nhanh cô tìm đến thang máy, lúc này bên trong thang máy đang có rất đông người, bọn họ ai cũng tranh giành nhau, tránh việc quá tải cô chỉ có thể nán lại.

Trong thời gian chờ Tiểu Như lôi điện thoại ra nghịch.

Game cô chơi đơn giản chỉ là trò bắn súng, mỗi khi căng thẳng cô đều chơi trò này, càng chơi càng tập trung, lúc cô gần như áp đảo được cục diện thì điện thoại thông báo có tin nhắn từ Nhã Hân gửi đến, Tiểu Như không nghĩ ngợi thoát game, tìm đến hộp thư đọc tin nhắn.

Trong tin nhắn, Bạch Nhã Hân viết:

“Kế hoạch thành công, thầy Giản nói tiết sau mày có mặt đúng giờ là được.”

Nghĩa là thời gian vẫn còn những 45 phút nữa, trong 45 phút này cô phải thành công thuyết phục Hướng Nhật Trần giúp mình, xem ra không có vấn đề gì to tát.

Tiểu Như tự tin anh ấy sẽ đứng về phía cô rất nhanh soạn tin nhắn gửi đi.

“Cảm ơn bạn tốt, sau khi học xong tao hứa sẽ chiêu đãi Bạch tiểu thư mày một bữa thịnh soạn nha.”

Bạch Nhã Hân gửi lại:

“Không thành vấn đề. Bổn tiểu thư thích nhất là món gà rán của nhà hàng Lạc Tâm làm ra đấy, lần trước tao đã có dịp thưởng thức qua một lần. Không những thái độ phục vụ tốt, mà ông chủ nơi này còn là một anh chàng vô cùng đẹp trai a. Tao thật sự phấn khích muốn gặp lại anh ấy quá đi mất.”

Đáy mắt Tiểu Như bỗng xuất hiện tịch mịch.

Nhà hàng Lạc Tâm, đối với nơi này hình như cô có chút quen thuộc.

Đúng rồi.

Tiểu Như đột nhiên nhớ ra gì đó vô cùng quan trọng soạn tin nhắn nhắc Nhã Hân:

“Mày gặp qua anh Tề Luân rồi sao? Tên này nổi tiếng là sát gái đấy nhé, đừng nói tao không nhắc mày trước.”

Tề Luân, anh ta là đại thiếu gia nhà họ Tề, mặt khác còn là bạn bọn họ, cô và anh ấy từng gặp qua mấy lần, về nội tình trong đó cô phần nào cũng biết được đôi chút.

Trước đây nơi đó từng là sòng bạc rất khét tiếng, ông chủ ở đây là một tay giang hồ, trong giới không ai không biết đến ông ta.

Tần Triệt sau khi làm ăn thất bại ngày ngày sa đà vào cờ bạc, anh ta là khách quen ở đây, mỗi lần lâm trận đều vay rất nhiều tiền, dẫn đến việc ngày ngày bị lão ta chèn ép, đường cùng phải tìm đến tự dẫn.

Tề Luân sau khi biết tin Tần Triệt tự dẫn đã ra mặt đòi lại công bằng cho anh trai, thay vì dùng đến bạo lực để giải quyết vấn đề thì anh đã lấy việc trao đổi lợi ích dụ ông ta vào bẫy, cuối cùng trên ván bài hôm đó Tề Luân đã thành công giành được quyền kinh doanh sòng bạc. Về phần lão ta bởi vì gian lận, cộng thêm việc cho vay và buôn bán hàng trắng đã bị bắt sau đó.

Tề Luân cho rằng điều kiện kinh doanh ở nơi này không tệ, mặt khác anh không mong muốn có người giống Tần Triệt thứ hai, từ một sòng bạc khét tiếng chỉ sau một thời gian ngắn đã trở thành chuỗi nhà hàng sang trọng, việc kinh doanh của anh cũng từ đó đi lên.

Chính nghĩa là vậy, nhưng trên cơ bản Tề Luân vẫn là một người rất đào hoa, cô không hy vọng Bạch Nhã Hân bởi vì vẻ ngoài hào nhoáng của anh mà bị ma che mắt.

Bạch Nhã Hân sau đó liền gửi đến:

“Chậc, Tiểu Như, mày đừng nghiêm túc như vậy chứ, tao biết mình đang làm gì mà.”

Tiểu Như trả lời Bạch Nhã Hân:

“Giữa mến mộ và mất hết lý trí tuy có cách biệt nhưng phạm vi vẫn ở rất gần nhau. Cá nhân tao không thích người đào hoa, cho nên trong mắt tao, anh Tề Luân vốn không phải người tốt.”

Rất nhanh, Bạch Nhã Hân hồi âm:

“Tao biết, nhưng mày có phải quá ám ảnh người đó rồi hay không? Tao chỉ là mến mộ anh ấy thôi, không phải loại thiêu thân lao vào, mày không cần phải khẩn trương như vậy đâu.”

Tiểu Như trầm mặc nhìn tin nhắn Bạch Nhã Hân gửi đến, đột nhiên có cảm giác bản thân đã cư xử lỗ mãng.

Bạch Nhã Hân nói không sai, là cô đến giờ vẫn ám ảnh người đó.

Rõ ràng Tề Luân và Huỳnh Vũ Hy là hai người hoàn toàn khác nhau, trường hợp cũng không giống, cô tại sao lại đột nhiên nghĩ đến anh ấy chứ?

Bên ngoài tại khu vực lễ tân, Mễ Tình đem chuyện vừa rồi có một cô nhóc đến tìm chủ tịch báo qua người đàn ông vừa đến kia một tiếng, vừa vặn làm cho sắc mặt người đó phức tạp đi mấy phần: “Cô nói một cô nhóc vừa đến gặp anh ta? Là ai vậy? Hướng Nhật Trần từ khi nào lại qua lại với một cô nhóc kia chứ?”

Quy định tập đoàn có nêu rõ không cho phép trẻ con và người không phận sự bước vào, trước khi gặp qua chủ tịch phải thông qua trình tự, Mễ Tình không lý nào lại quên mất điều này.

Chưa kể, cô nhóc kia còn là đến vì Hướng Nhật Trần, lẽ nào Hướng Nhật Trần thật sự ở bên ngoài phong lưu?

Không đúng.

Hướng Nhật Trần chắc chắn không thể làm ra loại chuyện này, anh ta cơ bản không thích thể loại luyến đồng hoang đường đó, chẳng lẽ là do... không cẩn thận?

Tóm lại, chuyện của Hướng Nhật Trần không liên quan đến anh.

Hướng Thần Hy cơ bản không hứng thú muốn biết, trong mắt chỉ nghĩ đến nguyên tắc: “Bất luận người quen này có quan hệ ra sao với chủ tịch cũng vậy, mọi thứ vẫn cần phải tuân theo nguyên tắc. Tôi hy vọng cô có thể cân nhắc, đừng biến nơi này thành nơi đặt chuyện tình cảm cá nhân lên hàng đầu. Nếu xảy ra hậu quả gì, cô sẽ không thể gánh nổi đâu.”

Tình cảm cá nhân là một chuyện, quan trọng nhất vẫn là bí mật doanh nghiệp có thể bị rò rỉ ra ngoài.

Hơn nữa nếu như đối phương thật sự là người của đối thủ cạnh tranh, tập đoàn nhất định sẽ gặp phải bất lợi, có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào.

Mà cô chỉ là một nhân viên cấp thấp, hậu quả này cô không thể gánh nổi.

Mễ Tình vừa nghĩ đến một năm làm việc của cô còn chưa bằng doanh thu một tuần của tập đoàn, đột nhiên có cảm giác mình không thở nỗi nữa, cũng may Phó Ân phía sau Hướng Thần Hy tốt bụng đỡ lời giúp cô ấy: “Phó chủ tịch, tôi biết nguyên tắc với anh rất quan trọng, nhưng mà anh không cần phải dọa cô ấy sợ như vậy. Dù sao chỉ là một cô nhóc, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Phó Ân nói vừa dứt câu, Hướng Thần Hy liền lãnh đạm nhìn đến, trực tiếp ép Phó Ân cúi đầu.

Quay lại Mễ Tình, để chắc chắn hơn Hướng Thần Hy đã hỏi: “Cô gái đó có nói qua với cô về thân phận, cũng như tên họ của mình không? Và cả về mối quan hệ giữa cô gái đó với chủ tịch?”

Mễ Tình vừa được Phó Ân cứu một mạng lại bị Hướng Thần Hy lần nữa dọa cho sợ xanh mặt.

Điều này khi đó cô đã không hỏi qua, cô chỉ biết cô nhóc nói với mình là em gái chủ tịch, vì vậy cô đã không suy nghĩ mà cặn kẽ chỉ đường cho cô nhóc đến đó.

Bây giờ đối mặt Hướng Thần Hy nghiêm khắc xem nguyên tắc như mạng, Mễ Tình không tránh khỏi run rẩy.

Nếu như cô nhóc đó thật sự là người của đối thủ cạnh tranh cử đến, mạo nhận bản thân là em gái chủ tịch đến đây nhằm mục đích có được tin tức từ tập đoàn, không phải chuyện này trở nên rất phức tạp rồi sao?

Cô đúng là ngốc mà.

“Thái độ của cô như vậy, xem ra là không có bất kỳ thông tin gì về người này, tại sao cô có thể thiếu cẩn trọng như vậy? Cô có biết hậu quả của việc vô trách nhiệm này không? Nếu nghiêm trọng, nó có thể khiến cô bị kỷ luật, thậm chí là đuổi việc, cô chưa từng nghĩ qua hậu quả của chuyện này hay sao?”

Người đàn ông kia giận rồi, ngữ khí thật hung hãn, giống như bạo chúa, lại giống như ngọn lửa trong mùa hè, có thể thiêu đốt cô thành tro.

Mễ Tình càng kinh hãi cúi xuống, cô cuống quít hối lỗi: “Thành thật xin lỗi phó chủ tịch. Tôi, tôi vốn cho rằng bởi vì cô nhóc đó là em gái chủ tịch, cho nên, cho nên đã không làm theo trình tự để con bé vào trong, tôi thành thật xin lỗi vì sự vô trách nhiệm của mình. Phó chủ tịch, anh có thể kỷ luật tôi, nhưng xin anh, anh đừng đuổi việc tôi được không? Phúc lợi của tập đoàn đối với nhân viên chúng tôi mà nói rất tốt, tôi không muốn bởi vì sự vô trách nhiệm của mình mà đánh mất công việc tốt như vậy. Phó chủ tịch, hy vọng anh có thể cân nhắc lại.”

Em gái.

Hai chữ này vừa vặn đến tai Hướng Thần Hy, nhanh chóng chiếm lĩnh tâm trí anh hoàn toàn, ngay đến Mễ Tình giải thích nhiều như vậy anh cũng không nghe thấy.

Hướng Thần Hy không dám tin người đến là cô nhóc, đối với suy nghĩ thô lỗ trước đó bỗng vô cùng xấu hổ.

Anh nên tin tưởng Hướng Nhật Trần mới phải, chí ít là lúc này.

Rất nhanh, Hướng Thần Hy hỏi cô: “Hiện giờ con bé đang ở đâu?”

Thái độ lần này của anh hoàn toàn không còn tệ như trước đó nữa, thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng, ngay cả Mễ Tình cũng không thể hiểu nổi.

Cô ấy chưa hết căng thẳng trả lời anh: “... Thưa phó chủ tịch, tôi không chắc hiện giờ con bé vẫn còn ở khu vực thang máy, bởi vì thời gian trôi qua cũng...”

Cũng đã rất lâu rồi, có thể hiện giờ bọn họ đã gặp nhau.

Chỉ là người đàn ông kia đã không chờ được nữa, trước khi nghe Mễ Tình nói hết, rất nhanh đã đi khỏi.

Phó Ân ngay lập tức: “...”

Hướng Thần Hy rốt cuộc đang nôn nóng cái gì? Thái độ anh ấy trước và sau khi biết được người đến là cô nhóc lại thay đổi như biến thành người khác, lẽ nào là đang...

Phó Ân bất giác à một hơi, rốt cuộc cũng có thể hiểu ra.

Trước khi đuổi theo Hướng Thần Hy, Phó Ân không quên nhìn Mễ Tình khen cô: “Lần này cô đúng là trong họa được phúc mà. Tôi chắc chắn phó chủ tịch trong chuyện lần này không những không kỷ luật cô, mà còn thưởng cô hậu hĩnh là đằng khác.”

Mễ Tình nghe không ra: “Ý anh là gì?”

Phó Ân không tiện giải thích nhiều với cô, anh chỉ nói: “Sau này cô sẽ biết!”

Cho đến khi bóng lưng Phó Ân ngày càng xa tầm nhìn của cô, Mễ Tình vẫn không hiểu được mấy lời mà anh ấy đã nói.