Chương 3: Tôi Cũng Chờ Được Em (2)

Bên này Tiểu Như được Ngãi Lâm đưa đến trước cửa một căn phòng sang trọng, Ngãi Lâm nói đây là phòng nghỉ của chủ tịch, muốn cô ở nơi này chờ anh, Tiểu Như mặc dù cảm thấy cách làm này của anh khó hiểu nhưng vẫn chọn cách tin tưởng lời cô ấy, chậm rãi theo sau Ngãi Lâm đi vào trong.

Khác với bên ngoài lãnh đạm, bày trí nơi này rất hài hòa, bố cục sắp xếp đồ vật cũng vô cùng đẹp mắt, hơn nữa còn có rất nhiều tranh vẽ từng trường phái khác nhau, trong đó bức tranh thu hút cô nhất chính là bức vẽ cánh tay của một người đàn ông bị hoa hồng xuyên thấu trông vô cùng quỷ dị.

Bề ngoài nhìn vào đơn giản chỉ là một bức tranh có nội dung kinh dị, tuy nhiên ẩn sâu trong đó lại là ý nghĩa bị người mình tin tưởng nhất tổn thương, cảm giác cho cô nhận biết điều đó rất mạnh mẽ.

Chỉ là, trong lòng cô đến giờ vẫn có sự mâu thuẫn.

Hướng Nhật Trần trong tưởng tượng của cô là người rất lạc quan, vui vẻ, anh ấy là từ bao giờ trở nên khó chạm đến như vậy?

Hơn nữa, Hướng Nhật Trần từng nói anh vốn không có khiếu hội họa, khi anh còn nhỏ điểm số Mỹ Thuật của anh lúc nào cũng được xếp cuối cùng, nhưng mà những bức tranh ở đây thì lại được vẽ rất tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, nếu không phải là người chuyên hội họa chắc chắn sẽ không thể vẽ hoàn hảo đến vậy.

Chưa kể bút danh trước đây của anh cũng đã thay đổi, thay vì là Nicholas như trước thì lại trở thành Win, vì sao lại có nhiều sự khó hiểu này?

Ngãi Lâm bên cạnh quan sát thấy cô nhóc chú ý bức tranh kia giống như cô trước đây, nhưng lại nhanh hơn nhìn ra tâm trạng của người đó, liền không khỏi ghen tị: “Huỳnh tiểu thư, quả thật chỉ có cô mới khiến anh ấy phải phá hủy mọi nguyên tắc như vậy.”

Ám chỉ, nơi này là một nơi vô cùng quan trọng đối với Hướng Thần Hy, bất kỳ ai cũng không được bước vào, cô nhóc là người đầu tiên anh ưu ái như vậy, chỉ là mấy lời này Tiểu Như hoàn toàn không nghe ra nội dung bên trong đó.

Đối với câu nói của Ngãi Lâm, cô ngược lại có chút thất vọng nhìn đến cô ấy nói: “Thật ra thì anh Nhật Trần rất nghiêm khắc, em cảm thấy mình không phải là người khiến anh ấy phá hủy mọi nguyên tắc đâu ạ. Nếu như hôm nay em không chủ động đến đây tìm anh ấy, nói không chừng, anh ấy từ sớm đã quên mất đứa em gái này rồi.”

Mặc dù từ đầu đến cuối Hướng Nhật Trần đều rất yêu thương cô, thậm chí đáp ứng cô hết thảy, nhưng mà anh ấy vẫn có nguyên tắc riêng của mình, bất kỳ ai cũng không thể phá hủy.

Nếu như nói cô là người duy nhất khiến anh ấy không màng đến nguyên tắc, điều này không đúng lắm.

Hai năm qua Hướng Nhật Trần chưa từng đến tìm cô bao giờ, đây không phải nói nguyên tắc của anh rất cứng nhắc rồi sao?

Bản thân Ngãi Lâm cũng đoán được người Tiểu Như hiện nay nghĩ đến là chủ tịch, hoàn toàn không biết bản thân nên vui hay buồn thì mới đúng.

Cô nhóc này rõ ràng tin tưởng lời nói dối của cô như vậy, nếu như chốc nữa để con bé phát hiện người đến không phải Hướng Nhật Trần mà là Hướng Thần Hy, con bé sẽ phản ứng ra sao?

Còn có Hướng Thần Hy, anh ấy từ đầu đến cuối xem trọng nơi này như vậy, lại có thể vì cô nhóc cam tâm phơi bày nội tâm của mình ra bên ngoài, anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì?

Cô không thể đọc được suy nghĩ của anh ấy nữa rồi, một chút cũng không biết.

“Chị Ngãi Lâm!”

Cho đến khi giọng cô nhóc cất lên lần nữa, Ngãi Lâm mới hoàn toàn bị kéo về hiện thực.

Cô không biết vừa rồi mình đã bỏ qua những gì, đối mặt Tiểu Như, giọng cô càng khó khăn hơn hỏi: “... Tiểu, tiểu thư vừa gọi tôi ư?”

Tiểu Như theo quán tính gật đầu: “Đúng vậy. Chị Ngãi Lâm, chị đang nghĩ gì vậy? Chị có làm sao không?”

Thoạt nhìn ánh mắt lo lắng cô nhóc dành cho mình, Ngãi Lâm càng trở nên chột dạ, cô căng thẳng liền nói: “Huỳnh tiểu thư, cảm ơn cô đã quan tâm, tôi vẫn ổn.”

Tiểu Như không tin, cô cố ý thăm dò Ngãi Lâm một lần nữa: “Có thật không? Trông sắc mặt chị vừa rồi rất tệ, hình như là đang có chuyện rất đau đầu.”

Ngãi Lâm rất nhanh đã phủ nhận: “Không có, chỉ là một số vấn đề linh tinh thôi, tôi là đúng lúc nghĩ đến chúng thôi ạ.”

Đều là nói dối, Tiểu Như có thể nhìn ra Ngãi Lâm đang có chuyện giấu mình, tuy nhiên vì phép lịch sự cô đã không tiện hỏi cô ấy, liền đề xuất một chuyện: “Em muốn ra ngoài chờ anh Nhật Trần đến, có được không vậy ạ?”

“Chuyện này...”

Ngãi Lâm không dám tự quyết định, cô suy nghĩ rất lâu.

Hướng Thần Hy trước đó muốn cô bằng mọi cách phải giữ chân cô nhóc, ngoài ra không có chỉ thị khác, thậm chí việc anh khi nào sẽ đến cô cũng không đoán được, cô nên ứng phó cô nhóc thế nào đây?

Đứa trẻ này vốn không dễ ứng phó, cô có cảm giác con bé vẫn đang đề phòng cô, nếu bởi vì điều này phá hủy kế hoạch của người đó, cô khi đó nhất định sẽ...!

Vì để đề phòng cô nhóc nghi ngờ cô lần nữa, Ngãi Lâm chỉ có thể phối hợp Hướng Thần Hy, nói dối nó: “Chắc là chủ tịch còn có chút việc, cho nên sẽ đến muộn một chút. Huỳnh tiểu thư, tạm thời cô cứ ở đây chờ anh ấy, tôi tin anh ấy nhất định sẽ đến đây sớm thôi.”

“Nhưng mà...” Tiểu Như muốn nói thầy Giản ở trường rất khó tính, ông ấy sẽ không vì quan hệ giữa Lý Ân Hạo và ông mà nương tay với cô, nhưng mà tình hình hiện tại cô lại không thích hợp để nói ra chuyện này, chỉ có thể tiếp nhận lời Ngãi Lâm, thất thỉu đáp: “Em biết rồi.”

Ngãi Lâm nghe vậy liền an tâm, cô trấn an cô nhóc: “Tiểu thư đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi còn có việc phải đi trước, tôi xin phép.”

“Nhưng em...”

Cảm thấy nơi này không tốt lắm, chị đừng đi được không?

Rốt cuộc câu nói này Tiểu Như vẫn không dám nói ra, bất đắc dĩ để Ngãi Lâm rời khỏi.

Ngãi Lâm đi rồi, Tiểu Như liền đem mắt nhìn đến nơi đặt bức tranh cánh tay người đàn ông bị hoa hồng xuyên qua, cảm giác bất an lúc này không hiểu vì sao lại dâng lên mạnh mẽ.

Giây tiếp theo Tiểu Như muốn rời khỏi, cửa phòng tranh bất ngờ bị đẩy vào, trực tiếp ép cô lùi lại ngay sau đó.

Người đàn ông vừa đến, anh ta...

Để Tiểu Như không nhầm, người đàn ông kia rất nhanh đã xác nhận: “Là tôi, Hướng Thần Hy. Nếu như em đã dùng thân phận em gái chúng tôi để vào được tập đoàn, bước tiếp theo em có nên nhờ vả người anh này một tiếng, giúp em rút ngắn thời gian đến tìm người đàn ông đó không?”

[Kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Duệ Ninh]

Đối với người chủ trì buổi lễ kỷ niệm này, Hướng Nhật Trần từ sớm đã nhận ra.

Ông ấy là Ngô Duệ, bạn thời trung học ba anh Hướng Vỹ Đình, đồng thời ông ấy cũng là ba của Ngô Mẫn Linh – cô bạn thanh mai trúc mã của anh.

Hướng Nhật Trần xem hết thảy nội dung ghi trên thiệp mời rất nhanh liền trở nên phức tạp, không chú ý sự có mặt của Diệp Hiên, mà nói: “Không ngờ bác ấy lại có yêu cầu này, không phải muốn mình khó xử chết rồi sao!”

Hai chữ khó xử vô cùng vừa vặn truyền đến tai Diệp Hiên, khiến cô gái hiếu kỳ nào đó không hiểu lẫn tò mò tìm tòi, đôi mắt trong veo thăm dò người đàn ông cao cao tại thượng kia không xót.

Vừa rồi cô nghe được anh nói anh đang rất khó xử, hơn nữa đối phương dường như còn có thêm yêu cầu, lẽ nào yêu cầu này đối với người đàn ông có đủ quyền thế như anh lại không thể đáp ứng?

Chưa kể đến quan hệ giữa hai bên tập đoàn Thẩm Thinh và Duệ Ninh trước nay đều vô cùng tốt đẹp, cô không cho rằng anh ấy lại không xem trọng buổi tiệc này.

Lý do để anh dùng thái độ không vui này nghênh đón nghe qua rất vô lý.

Cô cơ bản không đoán được anh đang nghĩ gì nữa.

“Chủ tịch, anh ổn chứ?” Diệp Hiên chậm rãi nhìn anh hỏi, tìm tòi trong mắt cô sâu hơn: “Chủ tịch Ngô có yêu cầu khiến anh khó xử phải không ạ?”

Ông ấy rõ ràng không cho anh đường lui, kể cả ba anh cũng như vậy, bọn họ hoàn toàn không cho anh có cơ hội phản kháng lại, anh nên có phản ứng gì đây?

“Không có gì.” Mặt mũi Hướng Nhật Trần nặng nề hơn mà trả lời Diệp Hiên, sau đó anh cẩn thận đặt tấm thiệp mời vào ngăn tủ, nơi mà anh hoàn toàn không chú ý đến, rồi nâng mắt nhìn đến chỗ cô ấy, hỏi cô một câu: “Nếu tôi không nhầm, có lẽ ba cô rất thương cô đúng không?”

Đột nhiên Hướng Nhật Trần nhắc đến ba của cô, Diệp Hiên liền ngây ngốc tại chỗ: “Chủ, chủ tịch, vì sao anh lại hỏi chuyện này?”

Hướng Nhật Trần nghe cô hỏi bất ngờ thở hắt ra một hơi, hoàn toàn không có ý giấu giếm: “Vẫn luôn có câu nói, con gái là người tình kiếp trước của ba mình, vì vậy tôi nghĩ là chắc hẳn cô rất được ba của mình trân trọng.”

Nghe đến đây, Diệp Hiên cười một cái, cô cũng không che đậy mà trả lời Hướng Nhật Trần: “Thật ra từ nhỏ tôi chỉ sống với mẹ, từ khi hiểu chuyện đến giờ tôi đều chưa từng biết mặt ba của mình thế nào. Nhưng mà tôi tin rằng, mọi người cha trên thế giới này đều sẽ rất giống nhau, đều thương yêu con của họ thưa chủ tịch.”

Mấy lời này bỗng chạm đến tâm hồn đang trơ trọi của anh.

Diệp Hiên kỳ thật tích cực hơn anh nghĩ, mà anh lại thua kém cô ấy ở điểm lạc quan này.

Tuy hoàn cảnh Diệp Hiên từ nhỏ đã không tốt, nhưng đổi lại cô ấy có một cuộc sống rất thoải mái, cho dù có vất vả cũng là nỗ lực vì ước mơ của mình, hoàn toàn không giống anh bị nhốt trong cái l*иg son vốn không có lối thoát.

Thế giới này vốn là không hoàn chỉnh, có được ắt sẽ có mất, anh nên thông suốt mới phải chứ?

Hướng Nhật Trần gật gù khen ngợi cô: “Cô quả thật rất lạc quan.”

Diệp Hiên xấu hổ gãi đầu: “Chủ tịch quá khen ạ!”

Trò chuyện với Diệp Hiên đã lâu mà Hướng Nhật Trần quên mất anh còn có việc tìm Thanh Vũ, liền nhân dịp này thăm dò từ chỗ cô: “Từ khi cuộc họp kết thúc đến giờ tôi đã không nhìn thấy Thanh Vũ, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi được, cô có biết cậu ta đi đâu rồi hay không?”

Đối với câu hỏi này, Diệp Hiên không biết trả lời anh thế nào, cô ấy do dự nghĩ rất lâu.

Hướng Nhật Trần chờ đợi sốt ruột: “Cậu ta thế nào?”

Hướng Nhật Trần nôn nóng gần như mất kiên nhẫn, ánh mắt kia cô hoàn toàn có thể nhìn ra được.

Chỉ là, sự việc phó chủ tịch và Triệu Thanh Vũ bởi vì cô nhóc nảy sinh xung đột vừa rồi quá nghiêm trọng, cô không thể tùy tiện nói ra ngoài.

Diệp Hiên hít thở sâu một cái, trong hang sâu tâm tối tìm cho mình đường ra: “Thưa, thưa chủ tịch, vừa rồi tôi tình cờ biết được, trợ lý Triệu đang ở cùng một chỗ với Huỳnh tiểu thư ạ!”

“Huỳnh tiểu thư?” Hướng Nhật Trần không tin vào tai mình lặp lại cô gái mà Diệp Hiên vừa nhắc, lông mày tinh xảo lần lượt theo câu nói anh hạ xuống hết thảy: “Người cô vừa nói là ai chứ?”

Người duy nhất anh nghĩ đến là cô nhóc, không có người thứ hai, nhưng vẫn không dám chắc chắn cảm giác trong lòng mình là đúng.

Nha đầu đó trước đây từng tìm gặp anh rất nhiều lần, mỗi lần như vậy anh đều lấy cớ có việc để tránh mặt con bé, nhanh như vậy đã trôi qua hai năm.

Anh thiết nghĩ nhóc con nên ghét bỏ và tránh xa anh mới phải.

Diệp Hiên hơi bối rối hỏi lại: “Chủ tịch, anh sao lại có phản ứng như vậy? Huỳnh tiểu thư mà tôi nói, còn không phải là em gái anh sao?”

Hai chữ em gái khiến tâm trạng Hướng Nhật Trần dịu đi phần nào, tuy vậy vẫn không khỏi bất an.

Con bé vì sao lại đến đây? Đã được người nhà họ Lý thông qua chưa?

Ngộ nhỡ người nhà họ Lý biết được anh làm trái giao ước, con bé liệu có ảnh hưởng nào hay không?

Đây là những gì anh lo lắng.

Hướng Nhật Trần trầm ngâm hỏi Diệp Hiên: “Vậy thì trước khi con bé gặp Thanh Vũ, con bé có từng gặp qua phó chủ tịch hay chưa?”

Điều này…

Diệp Hiên bỗng chột dạ nói dối: “Tôi, tôi không biết thưa chủ tịch.”

Hướng Nhật Trần lo lắng bỏ qua mấu chốt đáng ngờ này, tiếp tục hỏi Diệp Hiên: “Vậy cô có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu hay không?”

Diệp Hiên chưa khỏi mừng rỡ đã lần nữa run rẩy: “Cái đó...”

Hướng Nhật Trần mất kiên nhẫn nhấn mạnh: “Nhìn tôi mà nói.”

Giọng điệu này còn không phải là ép chết cô sao?

Cho dù phúc lợi tập đoàn với cô có lớn đi nữa nhưng cũng đâu cần đàn áp cô như thế!

Vốn dĩ Hướng Thần Hy đã đáng sợ, nhưng mà Hướng Nhật Trần còn đáng sợ hơn nhiều, cô rốt cuộc nên nói hay là không nên nói?

A!

Đúng rồi.

Cô có thể nói dối mình không biết, không nhìn thấy chuyện gì.

Được.

Diệp Hiên động viên mình một lúc lâu, rốt cuộc cũng dám nhìn vào trong mắt Hướng Nhật Trần. Cô nói: “Thật ra trước khi tôi mang thư mời đến cho anh, tôi có tình cờ nhìn thấy trợ lý Triệu cùng Huỳnh tiểu thư gặp nhau ngay bên dưới đại sảnh, tôi đoán cả hai người họ rất nhanh sẽ đến đây.”

Hướng Nhật Trần còn chưa tin, hỏi lại cô: “Cô không có gì che giấu tôi chứ?”

Diệp Hiên liền khẳng định: “Dạ phải.”

Xác nhận xong, Hướng Nhật Trần gật đầu, vốn dĩ anh muốn nói Diệp Hiên rời khỏi thì đúng lúc di động bên cạnh thông báo có tin nhắn gửi đến.

Hướng Nhật Trần rất nhanh cầm điện thoại lên xem, bên trên màn hình hiển thị là tin nhắn gửi đến từ người có tên là A được anh lưu lại trong danh bạ.

Trong tin nhắn, đối phương viết:

“Chủ tịch, tôi có một thứ muốn để anh xem qua, tôi nghĩ điều này với anh rất cần thiết.”

Hướng Nhật Trần tiếp nhận soạn tin nhắn gửi đi:

“Được.”

Vài giây sau đó bên A liền gửi đến một đoạn video không có âm thanh cho anh, thời gian mà đoạn video diễn ra vừa đúng một phút thì kết thúc.

Diệp Hiên không rõ Hướng Nhật Trần đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết sau khi anh xem tin nhắn liền trở nên rất lạ.

Cô nghiêng đầu muốn hỏi anh vẫn ổn chứ, không ngờ lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Hướng Nhật Trần nhanh hơn đã hỏi cô một câu: “Cô có thể trả lời cho tôi biết, nếu như ngày hôm nay em trai của cô làm ra loại chuyện mà cô không thể tha thứ được, cô sẽ xử lý cậu ta thế nào không?”