Chương 4: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm

Về phía Triệu Thanh Vũ, anh và Tiểu Như sau khi rời khỏi phòng tranh thì đã cùng nhau di chuyển vào thang máy chuyên dụng, địa điểm mà bọn họ sẽ đến tiếp theo chính là phòng chủ tịch.

Bên này thông qua Diệp Hiên, Hướng Thần Hy thuận lợi có được một số tin tức từ chỗ Hướng Nhật Trần, rất nhanh cho phép cô lui đi.

Diệp Hiên đi khỏi rồi, cả văn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Nơi này như vậy còn lại Hướng Thần Hy.

Hướng Thần Hy như thường lệ giương mắt nhìn căn phòng trống trải hiện tại, rồi đến nhìn vào bức ảnh gia đình đặt trên bàn làm việc của anh, khóe môi vô thức tạo thành một đường cong hoàn hảo: “Hướng Nhật Trần, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Càng lúc càng khiến người ta tò mò mà.”

Lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vừa vặn truyền đến kéo Hướng Thần Hy quay trở về thực tại.

Đáp lại người bên ngoài, Hướng Thần Hy lạnh nhạt nói: “Vào đi.”

Anh đem bức ảnh gia đình úp xuống bàn làm việc, đồng thời duy trì vẻ mặt khô khan như thường ngày.

“Phó chủ tịch!” Phó Ân đi vào gọi một tiếng.

Hướng Thần Hy rất nhanh nhìn đến chỗ Phó Ân, hỏi anh ta một câu: “Có chuyện gì?”

Phó Ân cẩn thận khép cửa lại, sau đó đến gần Hướng Thần Hy, rồi nói: “Phó chủ tịch, vừa rồi tôi nhìn thấy Tiêu thiếu gia đến đây tìm chủ tịch đó ạ.”

Hướng Thần Hy nhận ra người đến chính là Tiêu Trạch Nguyên, bất ngờ hạ lông mày đen xuống.

Bọn họ ngoại trừ có mối quan hệ họ hàng ra thì không có bất kỳ mối liên hệ nào khác, hơn nữa, gần đây Tiêu Trạch Nguyên đang là bác sĩ thực tập tại bệnh viện Tiêu Hinh, nơi mà Lý Ân Tinh tiếp quản, thời gian này cậu ta không nên xuất hiện ở Thẩm Thinh mới phải.

Chưa kể thái độ vừa rồi của Diệp Hiên rất lạ, cô ấy hoàn toàn không nhắc đến người tên Tiêu Trạch Nguyên, lẽ nào còn có chuyện không muốn để anh biết?

Hướng Thần Hy cẩn thận xâu chuỗi lại mọi chuyện, trong tích tắc liền có được đáp án: “Trạch Nguyên vốn là bác sĩ, nếu như Hướng Nhật Trần nhờ đến cậu ta, chỉ có một nguyên nhân mà thôi.”

Phó Ân hiểu được ý Hướng Thần Hy ám chỉ, nhưng anh lại không dám chắc chắn: “Nếu như người bị thương là chủ tịch, hình như có chút không thích hợp.”

Bởi vì Hướng Nhật Trần là người rất cẩn thận, anh ta không thể làm đến mình bị thương, điều này hoàn toàn đúng.

Khả năng duy nhất chỉ có thể...

Hướng Thần Hy nghĩ đến đáp án anh có được hiện nay, các đầu ngón tay thon dài gõ trên tài liệu bỗng trở nên lạnh lẽo, kéo theo giọng nói không khỏi tàn nhẫn hơn: “Mặc kệ anh ta, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến tôi.”

Bốn chữ mặc kệ anh ta lạnh lẽo như một dao chém xuống, người ngoài nghe ra Hướng Thần Hy tàn nhẫn, tuy nhiên Phó Ân lại là người rõ nhất anh ta đang nghĩ gì.

Anh ta không giỏi bày tỏ sự quan tâm dành cho Hướng Nhật Trần không đồng nghĩa là một người máu lạnh.

Tóm lại, sỉ diện này của anh ta dày hơn da mặt của anh ta rất nhiều, điều này anh sớm đã quen rồi.

“Đúng rồi phó chủ tịch, về buổi tiệc kỷ niệm từ tập đoàn Duệ Ninh diễn ra sắp tới đây, anh dự định thế nào?” Phó Ân chú ý thấy thiệp mời trên bàn làm việc Hướng Thần Hy đã mở ra hết thảy, đoán biết anh đã xem qua rồi, liền hỏi.

Phó Ân tò mò muốn biết, ngược lại Hướng Thần Hy còn thích chơi trò mèo vờn chuột hơn anh, bí ẩn nhìn người kia hỏi lại: “Phó Ân, cậu thử nói xem, tôi nên làm thế nào?”

“Tôi...” Phó Ân thoáng nhìn ánh mắt Hướng Thần Hy, đột nhiên không nhận ra điều gì.

Bản thân anh đã bên cạnh Hướng Thần Hy mười năm, ít nhiều hiểu được con người của anh ta thế nào, anh ta cơ bản không hứng thú với các dạng tiệc này, huống hồ buổi tiệc đem quan hệ ra nói.

Trước đây Ngô Duệ và Hướng Vỹ Đình từng là bạn thân thời trung học, sau này Ngô Mẫn Linh trùng hợp trở thành bạn học Hướng Nhật Trần, quan hệ bọn họ vì vậy càng trở nên gần gũi.

Mặt khác, Ngô Mẫn Linh rất thích Hướng Nhật Trần, cả hai gia tộc Hướng và Ngô đều toàn tâm toàn ý tác hợp hôn sự cho bọn họ.

Loại quan hệ không chút tự do này, trong mắt Hướng Thần Hy còn không phải rất nhàm chán rồi sao?

Nhưng mà, dáng vẻ hiện giờ của anh ta ngược lại cho thấy, anh ta không giống đang muốn bỏ qua buổi tiệc này.

“Cậu đoán không sai, tôi đúng là không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này.” Hướng Thần Hy loại bỏ ngờ vực trong lòng Phó Ân hiện nay, chắc nịch hơn với quyết định của anh: “Tôi sẽ khiến cho từng người một trong bọn họ, hiểu được cảm giác chỉ nhìn không thể chạm được là thế nào.”

Phó Ân nghe không ra, trầm mặc nghĩ rất lâu: “Thế nào là nhìn nhưng không thể chạm được? Phó chủ tịch, tôi thật sự không hiểu ý của anh.”

Hướng Thần Hy nghe vậy cười lạnh hơn: “Cậu không nhận ra gì sao? Lần này sự kiện của tập đoàn Duệ Ninh diễn ra lớn như vậy, cậu nghĩ xem, bọn họ mà tôi đang nói đến là ai?”

Bọn họ...!

Phó Ân ngay lập tức nhận ra: “Người anh nói đến là Huỳnh Vũ Hy sao?”

Hướng Thần Hy khẽ tặc lưỡi một cái, xác nhận Phó Ân vẫn còn kém cỏi, nói: “Cậu đừng quên còn có Lý Ân Hạo.”

Chả trách, là hai người bọn họ.

Bởi vì ngoài Huỳnh Vũ Hy trong quá khứ đã làm tổn thương anh ta ra, người nhà họ Lý vẫn là một đối thủ nặng ký, chỉ là trong chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.

Đầu tiên, Phó Ân trình bày sự nghi vấn của anh: “Phó chủ tịch, tuy nói cô nhóc hiện giờ bên cạnh Lý Ân Hạo, nhưng mà theo tôi biết, người ảnh hưởng trực tiếp đến cô nhóc hoàn toàn không phải là anh ấy.”

“Không sai.” Hướng Thần Hy vốn hiểu được điều này, anh thận trọng nói tiếp: “Người mà tôi cần đề phòng từ trước cho đến nay vẫn chỉ có một người thôi, đó là Lý Ân Tinh. Nhưng mà cậu đừng quên, cậu ta hiện giờ không ở đây.”

Lý Ân Tinh hiện giờ ở Bắc Kinh, mối nguy hại lớn nhất với Hướng Thần Hy đã loại bỏ một nửa, vì vậy anh ấy muốn nhân cơ hội này có được lợi thế ở bên cạnh cô nhóc, hơn nữa, còn là đường đường chính chính, điều này liệu đã quá khinh suất?

Trong chuyện này, Phó Ân vẫn không khỏi lo lắng: “Phó chủ tịch, vậy còn về phía Huỳnh Vũ Hy thì sao? Cho dù nói anh ta còn lưu luyến cô nhóc đi nữa, nhưng mà anh ta bên cạnh Hứa Mộc Nhan lâu như vậy, tôi e thứ tình cảm còn xót lại, từ sớm đã không còn nữa rồi.”

Phó Ân nói vừa dứt câu, Hướng Thần Hy liền cười khẩy một tiếng: “Vậy cậu có muốn cá cược không?”

Phó Ân nghe không hiểu: “Cá cược?”

“Đúng!” Hướng Thần Hy cẩn thận xác nhận lại: “Tôi muốn chơi một trò cá cược, mà phần thưởng, chính là người mà Huỳnh Vũ Hy yêu nhất.”

Sau câu nói kia, lông mày Phó Ân khẽ hạ xuống, anh vốn không hiểu được: “Phó chủ tịch, tôi không hiểu ý anh. Người mà Huỳnh Vũ Hy yêu nhất, câu này là ý gì?”

“Cậu sẽ sớm hiểu thôi.” Hướng Thần Hy thâm thúy biểu lộ gai góc qua ánh mắt. Sau cùng, anh cũng không để Phó Ân chờ đợi lâu, khôi phục lại nghiêm túc, nói với anh ấy: “Diệp Hiên nói với tôi, trước đó có người gửi cho Hướng Nhật Trần một đoạn video liên quan đến tôi và Tiểu Như, tôi đoán phân cảnh đặc sắc đó đã bị anh ta nhìn ra rồi, cho nên mới tức giận làm đến mình bị thương như vậy. Một người cẩn thận như anh ta lại bởi vì nhìn thấy tôi ôm con nhóc mà mất hết lý trí, hình như có chút kích động rồi.”

Giây tiếp theo, Phó Ân nhận ra ám chỉ, chậm rãi đem mắt nhìn anh ấy: “Vì vậy ngoài việc anh muốn tôi âm thầm điều tra người gửi đoạn video cho chủ tịch là ai, nói đúng hơn là người luôn giám sát anh theo chỉ thị anh ấy. Chuyện còn lại, chính là thông qua đoạn video đó... trực tiếp thăm dò thái độ Huỳnh Vũ Hy?”

Nghe được lời muốn nghe, Hướng Thần Hy hài lòng nói: “Cậu rất thông minh.”

Phó Ân lấy làm hổ thẹn: “Vẫn là phải nhờ phó chủ tịch gợi ý. Nhưng mà phó chủ tịch, tôi thật sự muốn biết, về phía của cô nhóc, anh thật sự có cách thuyết phục con bé đi cùng anh thật sao?”

Nhắc đến cô nhóc, Hướng Thần Hy vô thức lộ ra một nụ cười bí hiểm. Thật lâu sau, anh trả lời Phó Ân: “Nói đúng hơn, là thỏa thuận giữa hai người trưởng thành mới phải.” Sau khi Phó Ân rời khỏi văn phòng, Hướng Thần Hy liền gọi điện tìm Lâm Mạn, trong điện thoại anh nói với cô ấy: “Nhà thiết kế Lâm, mẫu váy mà tôi từng gửi cho cô trước đó, hiện tại đã có thể hoàn thành rồi. Số đo của con bé chính là...”

Quay lại Hướng Nhật Trần, anh lúc này gọi đến văn phòng tìm gặp Kiều Chấn Nhiên. Rất nhanh, bên kia liền truyền đến phản hồi.

“Xin chào, tôi là trợ lý của Kiều tổng. Kiều tổng hiện giờ đang có một cuộc họp quan trọng, không biết chủ tịch Hướng có gì muốn tôi nhắn lại với anh ấy vậy ạ?”

Hướng Nhật Trần nhận ra chàng trai đang nói này, cậu ta là Giang Thiệu Minh, trợ lý bên cạnh Kiều Chấn Nhiên, liền an tâm mà nói: “Quả thật tôi đúng là có một chuyện muốn làm phiền đến Kiều tổng của cậu.”

“Chủ tịch Hướng, xin anh cứ nói.”

Hướng Nhật Trần theo quán tính gật đầu, anh không làm mất thời gian giữa hai người nữa, trực tiếp nói thẳng vào trọng điểm: “Tôi là gọi đến vì chuyện của Tiểu Như. Trước đó tôi từng gọi cho thầy chủ nhiệm của con bé để biết tình hình con bé ở trường như thế nào, nhưng đáng tiếc anh ta lại khóa máy. Vì vậy hiện nay tôi cho rằng, tìm đến Kiều tổng của cậu để thông qua Phí Mặc Nhiên, chính là thích hợp nhất.”

“... Ý anh là Huỳnh tiểu thư?”

Hướng Nhật Trần trả lời: “Không sai, tôi là vì Tiểu Như cho nên mới muốn làm phiền Kiều tổng cậu một chuyện. Tôi hy vọng Kiều tổng có thể chuyển lời đến Phí Mặc Nhiên, mong anh ta sắp xếp thời gian cho tôi một cuộc hẹn, tôi muốn làm rõ lý do vì sao Tiểu Như muốn chuyển trường.”

“Huỳnh tiểu thư muốn chuyển trường? Sao có thể như vậy?”

Hướng Nhật Trần nghe được giọng Giang Thiệu Minh sau khi biết được chuyện này kích động giống như anh vừa rồi, gương mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Anh hơn ai hết rất muốn biết được đáp án hiện nay.

Trường X vốn là một ngôi trường danh tiếng. Đừng nói đến cơ sở vật chất, chỉ cần nhìn bảng thành tích học sinh và giáo viên được tuyển chọn ở đây cũng đã thấy được nơi này có quy mô thế nào, anh không cho rằng trong học tập con bé gặp rắc rối. Hơn nữa, nơi đó nói không với tệ nạn, con bé không thể bị bạn học bắt nạt.

Đột ngột như vậy tìm anh muốn anh thông qua quan hệ giữa mình và thầy Lâm giúp con bé chuyển trường, hình như có chút không hợp lý.

Một câu ‘nơi này không thích hợp’ liền muốn lừa được anh, rốt cuộc con bé đang muốn giở trò gì?

Thật lâu sau, Hướng Nhật Trần nói tiếp: “Bây giờ tôi không tìm được Phí Mặc Nhiên, tôi cũng giống như cậu đều vô cùng mơ hồ. Mặc dù con bé không nói rõ nguyên nhân vì sao muốn chuyển trường với tôi, nhưng tôi cho rằng Phí Mặc Nhiên là người sẽ nắm được cụ thể. Bởi vì chuyện lần này liên quan đến rất nhiều người, trong đó có tôi và cả người giám hộ con bé là người nhà họ Lý, cho nên tôi hy vọng, cậu có thể giúp tôi chuyển lời đến Kiều tổng cậu một tiếng.”

Bên này, Thiệu Minh bỗng khựng lại: “Chuyện này...”

Anh suy nghĩ rất lâu, mãi không biết nên hồi âm Hướng Nhật Trần thế nào.

Đừng nói Hướng Nhật Trần nóng lòng, Phí Mặc Nhiên nếu như biết tin cô nhóc muốn rời khỏi nhất định sẽ vô cùng kích động, rất có thể kỳ nghỉ của anh cũng sẽ bị hủy bỏ.

Phí Mặc Nhiên bình thường tham công tiếc việc như vậy hiếm khi mới có được ngày nghỉ, Kiều Chấn Nhiên thật sự đứng nhìn anh ấy vì chuyện cô nhóc ảnh hưởng tâm trạng sao?

Điều này anh không thể nhận định.

Trước tiên, anh nên xoa dịu Hướng Nhật Trần, cứu vãn cục diện này trước đã.

Thiệu Minh hít thở sâu một hơi, nói: “Chủ tịch Hướng anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng chuyển lời đến Kiều tổng, bên phía chúng tôi sẽ sớm cho anh câu trả lời thỏa đáng.”

Bên kia đầu dây, Hướng Nhật Trần liền đáp: “Được, tôi sẽ chờ tin tốt của cậu.”

Thiệu Minh theo quán tính gật đầu: “Thưa vâng!”