Chương 10: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm (7)

Cuộc gọi kết thúc, bầu không khí trong xe liền trở nên nóng hơn, căng thẳng gần như chiếm lĩnh cả đại não cô nhóc.

!!!

Khoảng cách này, khuôn mặt này, dáng vẻ kiêu hãnh này cùng với bốn chữ chứa đầy hàm ý kia, người ta khó lòng giữ nỗi sự tĩnh lặng.

Tiểu Như thấp thỏm không yên nhưng vẫn không quên duy trì điềm tĩnh nói với anh: “Đột, đột nhiên em cảm thấy trong xe không được thoải mái lắm. Em, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút ạ!”

Nền nhiệt bên ngoài 29°, không quá gay gắt, đối với người bình thường như anh vốn dĩ không có vấn đề gì.

Nhưng mà cô nhóc này thì khác, thể chất nhóc con từ nhỏ đã rất tệ, không ít lần bởi vì thay đổi môi trường đột ngột mà có chuyện.

Trước đây anh luôn bởi vì vấn đề này quản cô nhóc rất kỹ, một chút cũng không rời.

Đến khi anh bay đến Bắc Kinh, đó mới là lần đầu tiên bọn họ xa cách lâu như vậy.

Anh cho rằng không có anh cô nhóc đã ngoan ngoãn hơn trước, không ngờ suốt quãng thời gian một tháng vừa qua vẫn là bị anh trai của anh chiều hư rồi.

“Dì Lan có nói với tôi em hôm nay cùng với Young dùng cơm, hơn nữa còn chuẩn bị quà tặng cho anh ấy, thật không may hôm nay cũng là sinh nhật tôi. Đều là anh trai của em, lẽ nào với anh ấy, em lại đặc biệt muốn thiên vị?”

Giọng anh như có ma lực bên trong đó, ngay khi vừa cất lên, Tiểu Như phía trước liền vô cùng chật vật thu tay về, không dám rời khỏi nữa.

Kính xe bóng loáng đến mức nhìn thấy dáng vẻ hai người bên trong đó.

Lý Ân Tinh bên ngoài điềm nhiên bao nhiêu, từ ngữ của anh lại sâu xa chừng ấy.

Hai chữ thiên vị nghe ra rất nặng nề, giống như nỗi lòng người đàn ông lạnh lẽo kia.

Rõ ràng... có cả sự ghen tị bên trong đó.

Tiểu Như thật sự muốn giải thích rõ mọi chuyện với anh.

Giây phút cô xoay đầu lại, khi đó người đàn ông kia đã nhanh hơn đẩy cô áp chặt vào cửa xe, không nói một lời, thô bạo dán lên môi cô một nụ hôn thật sâu, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản kháng lại, cứ như vậy hôn cô sâu hơn nữa.

Nụ hôn này mãnh liệt lại dịu dàng, giống như nói lên nhớ nhung của anh dành cho cô lâu nay.

Một tháng qua nhóc con chưa từng gọi cho anh, con bé gần như tránh xa anh hoàn toàn, lần nghe máy gần nhất anh nhớ là ngày đầu tiên anh vừa đặt chân đến Bắc Kinh.

Nơi đó với anh là ngục tù lớn nhất, giam hãm, xâu xé anh.

Nhóc con dày vò anh như vậy, anh sớm đã muốn trừng phạt nhóc con từ lâu rồi.

Rốt cuộc, cũng có thể.

“Ưʍ... ha...” Tiểu Như dưới thân Lý Ân Tinh khẩn trương thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn nhìn anh nói: “Anh... anh họ... đừng...”

Tay nhỏ chống lên ngực anh đang run rẩy không ngừng, đồng tử lại rươm rướm nước mắt, chỉ chút nữa ‘òa’ lên một tiếng thôi, đủ biết nhóc con vừa rồi uất ức trách anh thô lỗ như thế nào.

Cũng đúng, đây không phải lần đầu con bé nhìn anh bằng ánh mắt như thế.

Anh đều đã quen rồi.

Vươn tay lau nước mắt cho cô nhóc, giọng anh dịu dàng lại nghiêm nghị bảo cô: “Quà sinh nhật vốn chỉ là hình thức, thứ tôi muốn trước nay đều là em.”

Sau câu nói, Lý Ân Tinh thu người rời khỏi người cô nhóc, lạnh nhạt đẩy cửa xe bước xuống, đi đến chỗ Tề Luân.

Tiểu Như cảm giác vừa rồi giống như một giấc mơ thật dài, cố gắng thôi miên bản thân mau quên đi thật nhanh.

Chỉ là mơ.

Mọi thứ đều là giả.

Bọn họ mãi mãi là gia đình, không phải mối quan hệ mờ ám như vừa nãy.

Không thể được.

Tuyệt đối không thể được.

Tại biệt thự Win.

“Nhị thiếu gia, chìa khóa mà cậu cần tôi đã mang đến cho cậu rồi đây ạ!” Giọng Dạ Vũ từ phía sau truyền đến, chậm rãi đồng thời lại sâu sắc vang lên giữa không trung tĩnh lặng: “Hiếm khi nhị thiếu gia quay về, không biết cậu có dự định ở lại nơi này vài hôm không?”

Nơi này từng là đế chế của anh, là vương quốc của anh, hơn nữa còn có cả tuổi thơ của anh, ý cô ấy là vậy.

Lý Ân Tinh phần nào nhận ra nội dung được cô ám chỉ trong câu nói.

Anh không trả lời cô ngay lập tức, mà rất lâu sau đó mới chú ý nhìn đến chỗ Dạ Vũ.

“Tử Di vừa rồi có nói sẽ đưa Tiểu Như ra ngoài vườn hoa dạo, tôi đoán hiện giờ bọn họ cũng đã đến nơi rồi. Tuy nói cô ấy tỉ mỉ, nhưng mà cô ấy vẫn thiếu đi sự nghiêm khắc cần có, tôi lo một mình cô ấy sẽ không quản lý được con bé. Vì vậy tôi hy vọng chị có thể giúp tôi chú ý đến con bé một chút, nếu như con bé cần gì, chị cứ đáp ứng cho con bé, không cần thông qua ý kiến của tôi đâu.” Lý Ân Tinh nhận lấy chìa khóa từ trong tay Dạ Vũ, trong lòng vẫn không quên bé con, câu hỏi trước đó được anh cẩn thận sắp xếp trả lời cô sau cùng: “Việc tôi ở lại bao lâu chị không cần bận tâm. Trước đó những gì tôi muốn chị sắp xếp, chị cứ theo đó hoàn thành là được rồi.”

Hôm nay là sinh nhật bọn họ, Lý Ân Tinh muốn cô bố trí nơi này theo sắp xếp của anh.

Dạ Vũ không quên nhiệm vụ, đáp: “Chuyện mà nhị thiếu gia đã căn dặn, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu và đại thiếu gia hài lòng.”

Cô ấy vừa dứt câu, ánh mắt Lý Ân Tinh liền trở nên thâm thúy: “Quả nhiên chỉ có thể tin vào chị.”

Dạ Vũ nghe không ra: “Nhị thiếu gia, tôi không hiểu ý của cậu.”

Lý Ân Tinh trả lời: “Chị rất giống mẹ chị, vô cùng hiểu lòng người, là người mà tôi hoàn toàn tin tưởng được.”

Mẹ cô.

Bà ấy là Dạ Lam, hầu gái thân cận bên cạnh mẹ anh từ khi hai người bọn họ còn là những đứa trẻ.

Năm Dạ Lam lên 7 tuổi, bà được một gia đình tài phiệt cứu vớt trong một vụ đắm tàu, từ đó vì để trả ơn bà đã theo bên cạnh Dung Nguyệt, bầu bạn cũng như hầu hạ cho bà ấy, cũng tức mẹ anh – Vu Dung Nguyệt, quan hệ chủ tớ bọn họ đã hình thành như vậy.

Sau này khi Vu Dung Nguyệt qua đời, Lý Ân Tinh cùng Lý Ân Hạo bọn họ vừa vặn tròn 7 tuổi, cả hai còn có một cậu em trai kém mình những 1 tuổi.

Lý Dịch Nguyên ở thời điểm đó bởi vì quá đau lòng vì sự ra đi của vợ đã quyết định mang ba người bọn họ đến Bắc Kinh, mãi đến 8 năm sau bọn họ mới quay lại nơi này, tuy nhiên mọi liên lạc giữa mẹ cô và họ hoàn toàn bị cắt đứt.

Năm năm trước mẹ cô vì bạo bệnh qua đời, bọn họ cũng là lần đầu tiên có mặt tại tang lễ của bà, đồng thời sự có mặt của cô ở nơi này đều là được bọn họ trước đó đã sắp xếp.

Dạ Vũ từ nhỏ vì hoàn cảnh đã phải sống xa mẹ, cô được dì của mình nuôi dưỡng, thi thoảng hay lui tới nơi này, vào thời điểm đó cô từng gặp mặt qua bọn họ.

Lý Ân Tinh từ nhỏ đã tài giỏi hơn người, những thứ anh tùy tiện nhìn qua rất nhanh đã có thể học được, tuy vậy tính cách có phần lạnh lùng và cứng nhắc, không ít lần cô bị ánh mắt của anh dọa cho sợ chết khϊếp.

Ngược lại Lý Ân Tinh, Lý Ân Hạo là người rất dịu dàng, trong trí nhớ của cô anh ấy chính là người bạn thuở thơ ấu đẹp nhất.

Về phía Lý Ân Vỹ, chàng trai này hoàn toàn trái ngược với hai người anh của mình, cậu ấy khi đó là một cậu bé rất hiếu động, nhiệt huyết trong người cậu ấy so với những đứa trẻ khác chênh lệch nhau rất nhiều, không ngờ cho đến thời điểm hiện tại đều không hề thay đổi.

Bọn họ trước sau đều ưu tú như vậy, thật sự đáng ngưỡng mộ.

Quay lại câu nói của anh, Dạ Vũ hoàn toàn nhận ra anh đang muốn nói gì.

Sự ra đi năm đó của Vu Dung Nguyệt giống như một vết thương rất lớn trong lòng của bọn họ, so với một đứa trẻ, đả kích này hoàn toàn không công bằng.

Anh ấy cảm ơn cô vì đã không xoáy sâu vào vết thương kia, đồng thời cũng đã làm tốt trách nhiệm coi sóc dinh thự này, cô có thể nhận ra.

Cô nói: “Thứ lỗi cho Dạ Vũ nhiều lời. Thật ra nhị thiếu gia, cậu ở hiện tại mà tôi biết so với lúc đó, thật sự khác biệt nhiều lắm ạ.”

Khác biệt.

Anh vừa nghe đã biết Dạ Vũ ám chỉ anh lúc nhỏ.

Cũng đúng.

Đúng là đã có sự thay đổi rất lớn.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt dửng dưng, trực tiếp ép Dạ Vũ nói tiếp: “Tôi biết được nhị thiếu gia là bởi vì cô nhóc, cho nên mới quay về nơi này.”

Lý Ân Tinh cười lạnh hơn: “Nói tiếp đi.”

Dạ Vũ quan sát không tệ: “Tôi nhìn ra được cậu rất thích cô nhóc, tình cảm kia đều thể hiện rất rõ qua đôi mắt. Muốn cùng đại thiếu gia ở nơi này tổ chức sinh nhật đều là diện cớ, thực ra, cậu đang muốn nói với cậu ấy, cậu thích con bé nhiều thế nào.”

Lý Ân Tinh liền khen cô: “Chị quan sát không tệ, nhưng mà chị đã bỏ qua một chi tiết.”

Dạ Vũ hơi bối rối: “Bỏ qua ạ?”

Lý Ân Tinh di chuyển đến phía trước một chút, vừa vặn đứng song song với cô, hai tay đặt vào trong túi quần, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa: “Chị nói không sai, tôi là muốn ở nơi này khẳng định con bé là người rất quan trọng với tôi trước mặt của anh ấy. Ngoài ra việc thứ hai mà tôi muốn làm, chính là nói với mẹ tôi, con trai của bà ấy, rốt cuộc cũng đã có được người mà mình thật lòng thích. Tiểu Như là một phần sinh mạng của tôi, tôi mong bà ấy có thể chúc phúc cho tôi và con bé.”

Lúc này Dạ Vũ theo quán tính nhìn qua.

Cô đồng thời phát hiện khuôn mặt lạnh lẽo khi nãy đã trở nên ôn hòa, hơn nữa còn tràn đầy tự tin, phần nào vui mừng cho anh ấy: “Mẹ tôi lúc còn sống vẫn thường nói với tôi, nhị thiếu thật sự rất khó để chạm đến. Nhưng nếu như có ngày cậu thật sự thay đổi, chắc chắn đối phương là người rất đặc biệt, quả nhiên là sự thật.”

Lý Ân Tinh có chút kinh ngạc, nhưng anh không để lộ ra ngoài, hiển nhiên tán thưởng mấy lời Dạ Vũ nói: “Dì ấy đúng là thấu đáo thật, luôn luôn là người hiểu tôi cặn kẽ nhất. Dạ Vũ, chị thật sự rất may mắn khi có được một người mẹ như vậy.”

Dạ Vũ trong lúc không chú ý nhắc đến: “Phu nhân cũng rất yêu thương cậu, bất kể người mẹ nào cũng yêu thương con mình, không riêng gì mẹ tôi.”

Mấy lời này thật sự chạm đến trái tim đang tổn thương của anh.

Cô vừa dứt câu, gương mặt anh đã đột ngột thay đổi.

Giống như một trận cuồng phong trút xuống.

Dữ dội đến mức Dạ Vũ run rẩy không ngừng.

Cô khẩn trương cúi thấp đầu xuống giống như một đứa trẻ phạm tội: “Nhị thiếu gia, xin lỗi cậu, tôi thành thật xin lỗi.”

Lý Ân Tinh theo quán tính thở hắt ra một hơi rất khẽ, cố gắng đè nén giọng anh xuống thấp nhất: “Được rồi.” Trước khi bảo Dạ Vũ tránh mặt, anh vẫn không quên nhắc nhở cô: “Giúp tôi để ý đến con bé, những chuyện khác tôi biết mình nên làm gì.”

Rất nhanh, Dạ Vũ đã đi khỏi.

Cô đi rồi, anh mở cửa, đi vào trong phòng.

Lý Ân Tinh quét mắt nhìn căn phòng quen thuộc, hơi thở an tâm dần đều đặn lộ ra.

Xung quanh đồ đạc vẫn vô cùng ngăn nắp, không xê dịch, không bám hạt bụi nào, mọi thứ mới mẻ giống như ngày hôm qua, đủ biết thời gian vừa rồi Dạ Vũ coi sóc nơi này kỹ thế nào.

Cô ấy quả nhiên vẫn giữ đúng lời hứa.

Gìn giữ nơi này giống như khi mẹ anh còn sống.

“Mẹ, con đến rồi.” Lý Ân Tinh khép cửa lại, anh bước đến bàn trang điểm của mẹ, ngồi vào ghế, thẩn thờ vươn tay sờ lên gương: “Ký ức giữa chúng ta thật sự không nhiều, thời gian 7 năm với con thật sự luôn không đủ. Mẹ biết không, con đã từng ghen tị với những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, bởi vì bọn họ có đủ ba và mẹ, còn con thì không. Sau khi trưởng thành, những suy nghĩ vụn vặt ấy vẫn luôn ám ảnh con, con thật sự thấy vô cùng áp lực. Mẹ, nếu như mẹ ở đây, có phải mẹ sẽ chê cười con quá nhỏ nhen rồi hay không?”

Anh càng nói, những hình ảnh lúc nhỏ đều lần lượt hiện ra bên trong gương, thoáng chút hai mắt Lý Ân Tinh đã hoàn toàn mờ đυ.c.

Anh hít thở sâu một cái, dần cúi đầu, lặng lẽ để nước mắt rơi xuống chiếc bàn gỗ bóng loáng.