Chương 14: Bí Mật Bị Phát Giác

Chu Viễn không rõ Tô Dĩ Lăng có ý gì, chỉ là nghe thế nào vẫn cảm thấy người này không giống có ý tốt.

Tô Dĩ Lăng trong lĩnh vực truyền thông là người có thanh thế rất lớn, một tiếng nói của anh ta có giá trị liên thành, anh không thấy lạ khi Huỳnh Vũ Hy chủ động tìm đến Tô Dĩ Lăng, ngược lại anh là lo lắng cho anh ấy nhiều hơn.

Bọn họ tuy nói là bạn thân, lại có loại quan hệ tốt đẹp, nhưng mà tâm tư của người này anh không thể nhận định.

Không nghe Chu Viễn phản ứng, Tô Dĩ Lăng liền cười khẩy một tiếng: “Không phải cậu đang cho rằng tôi là người xấu đấy chứ?”

Không những thâm sâu mà còn biết được anh nghĩ gì, quả nhiên không phải người đơn giản.

Chu Viễn ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không dám.”

Giọng điệu này, Tô Dĩ Lăng khẽ tặc lưỡi khiển trách: “Đều là tôi không tốt, hại không khí lần này tệ như vậy.”

Nhưng mà Chu Viễn hoàn toàn không biết cách nói đùa: “Tô thiếu gia, hy vọng anh có thể nói thẳng vào trọng tâm.”

Hai chữ ‘trọng tâm’ vô tình khiến cơ mặt Tô Dĩ Lăng cứng đờ, anh hoàn toàn bị mấy lời của Chu Viễn làm ảnh hưởng tâm trạng, rất nhanh thu lại bỡn cợt nói: “Xem ra cậu muốn nghe sự thật, vậy thì tôi không vòng vo nữa. Huỳnh Vũ Hy tìm tôi, mục đích của anh ta là muốn đẩy sự việc này xuống, tôi đoán cậu đã sớm biết rồi.”

Huỳnh Vũ Hy muốn thông qua Tô Dĩ Lăng bác bỏ thông tin anh ấy xảy ra tai nạn, mục đích rõ ràng không muốn để cô nhóc nhìn thấy, rốt cuộc là tốt hay không tốt?

Lòng Chu Viễn nặng hơn: “Tôi hiểu rồi.”

Không phản ứng, lại hoàn toàn tiếp nhận, Tô Dĩ Lăng hoàn toàn nhìn ra được: “Huỳnh Vũ Hy rất tỉ mỉ, nhưng mà anh ta lại là người mềm lòng.”

Chu Viễn rất nhanh tránh đi ánh mắt Tô Dĩ Lăng, ngầm thừa nhận nội tâm Huỳnh Vũ Hy giống như một đứa trẻ chịu rất nhiều thương tổn: “Phải, rất mềm lòng. Nếu như ngay lúc đó tôi ở bên cạnh của anh ấy, chắc chắn anh ấy đã không uống say đến mức để xảy ra tai nạn. Đều là tôi không tốt, lần này là tôi hại anh ấy.”

Tô Dĩ Lăng ngay lập tức phủ nhận: “Con người đều sẽ có lúc tâm trạng không tốt. Cho dù cậu có bên cạnh anh ấy cả ngày, cậu có thể đảm bảo anh ấy không xảy ra bất cứ chuyện gì không? Đừng tự trách chính mình, mà hãy nhìn vào thực tế đi.”

Chu Viễn lắc đầu nói: “Cho dù bây giờ anh ấy đã an toàn, nhưng mà tôi biết anh ấy có chuyện rất khó nói, nếu không đã không làm đến mình ra nông nỗi này.”

Hoàn toàn đúng với những gì anh đã nghĩ.

Huỳnh Vũ Hy tuyệt đối không bao giờ tự tổn hại chính mình, trừ phi...

“Liên quan đến việc Huỳnh Vũ Hy muốn tôi giúp anh ta, cậu có muốn nghe không?” Tô Dĩ Lăng tinh tế chuyển chủ đề, cố ý xoa dịu bất an trong lòng Chu Viễn, nói: “Tôi biết cho dù tôi có nói ra hay không, tôi tin cậu cũng đoán được phần nào chủ ý Huỳnh tổng của cậu tìm gặp tôi hôm nay. Cậu thông minh như vậy, chắc cậu hiểu được ý tôi muốn nói chứ?”

Chu Viễn gật đầu: “Phải. Anh suy nghĩ thế nào?”

Tô Dĩ Lăng anh trước giờ làm việc không có tính do dự.

Chỉ cần việc mà anh muốn làm, anh chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nó, suy nghĩ chỉ làm đầu óc anh nhiễu loạn.

Huống hồ Huỳnh Vũ Hy đã thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của anh ta cho anh, anh không thể từ chối.

Tô Dĩ Lăng kiên định hơn: “Chuyện mà tôi đã hứa, tôi sẽ không suy nghĩ lại đâu.”

Dù vậy, Chu Viễn vẫn không khỏi lo lắng: “Ngộ nhỡ chuyện này không che giấu được thì sao? Truyền thông cho đến báo chí đều rầm rộ thông tin Huỳnh tổng anh ấy xảy ra tai nạn, bây giờ anh nói đó là sự hiểu lầm, liệu có ai tin không?”

Điều Chu Viễn lo lắng không phải thừa, mọi người không phải ngốc, anh lo lúc Tô Dĩ Lăng đính chính sẽ nổ ra nhiều thông tin trái chiều, khi đó những người liên quan đều bị ảnh hưởng đến.

Hơn nữa, Huỳnh Vũ Hy là người có địa vị xã hội, không khéo đính chính bất thành, chuyện này truyền đến tai Tiểu Như, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.

“Tôi thấy cậu đang nghi ngờ khả năng của tôi rồi, do đó mới khẩn trương như vậy.” Tô Dĩ Lăng không mặn không ngọt nói, giọng anh trong không khí nặng hơn: “Cũng có thể là nói, cậu chính là đang không tin vào Huỳnh tổng của cậu.”

Anh hiểu tính cách Huỳnh Vũ Hy phần nào, anh ta làm như vậy chỉ vì lo lắng Tiểu Như sẽ thương hại anh ta, khi đó anh ta sẽ trở nên dao động.

Loại tình cảm là yêu nhưng không thể thừa nhận, là hận nhưng không thể buông tay, anh ta mới là kẻ đáng thương nhất.

Chu Viễn vốn không có ý đó, anh căng thẳng quay lại muốn giải thích mọi chuyện: “Tô thiếu gia, thật sự tôi, tôi không...”

“Tôi biết cậu vì lo lắng mới cẩn trọng như vậy. Nhưng mà trợ lý Chu, có lời này, không biết tôi có tiện hỏi không?” Tô Dĩ Lăng chặn ngang ý Chu Viễn định nói.

Vừa vặn được Chu Viễn hưởng ứng: “Anh cứ hỏi.”

Tô Dĩ Lăng không khách khí nữa: “Tôi nhìn ra được cậu rất muốn thông báo chuyện này đến con bé, nhưng tại sao cậu lại không trực tiếp làm vậy? Ngược lại khi biết được Huỳnh Vũ Hy muốn tôi đính chính sự việc này, cậu lại lo lắng mọi người sẽ không tin, điều này tôi không thể hiểu được.”

Lần nữa, Chu Viễn tránh đi cái nhìn từ chỗ Tô Dĩ Lăng. Giọng anh ảo não hơn lúc nào: “Huỳnh tổng rất kiêu ngạo, cũng vô cùng yếu lòng, tôi không nỡ nhìn anh ấy tiếp tục ôm dày vò mà sống. Giây phút con bé tuột khỏi tay anh ấy, tôi biết Huỳnh Vũ Hy từ sớm đã chết rồi, mọi thứ với anh ấy đều trở nên vô nghĩa. Tôi muốn kéo anh ấy đứng lên, nhưng lại sợ anh ấy sẽ lún sâu vào nó. Tôi vừa sợ con bé không biết được anh ấy bị thương, vừa sợ khi con bé biết rồi sẽ không thể đến được. Loại cảm xúc mâu thuẫn này, chính là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi không thể đến tìm con bé được.”

Trước kia có thể, nhưng hiện tại thì không.

Mọi thứ đều muộn rồi.

Tô Dĩ Lăng dường như đã hiểu được mọi chuyện, anh gật gù cảm thán: “Thật sự đã làm khó cậu rồi!” Anh đến gần Chu Viễn, vươn tay thon dài đặt lên vai của đối phương, rồi mới ôn tồn nói: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, lo lắng sẽ hại sức khỏe đấy! Huỳnh Vũ Hy hiện giờ cần cậu hơn ai hết, bảo trọng.”

Trong thư phòng, Lý Ân Tinh gọi điện đến Kiều gia, bên kia đầu dây là giọng một cô gái truyền đến: “Xin chào, dinh thự Kiều gia xin nghe ạ!” Tô Nhã Nam, người giúp việc Kiều gia, anh nhận ra cô ấy: “Cho hỏi là ai gọi đến vậy ạ?”

Khi giọng Tô Nhã Nam truyền đến lần nữa, khóe môi Lý Ân Tinh theo đó vừa vặn nâng lên cao.

Người nghe máy quả thật là chị ta, hơn nữa, nơi này không có người nào khác.

Lý Ân Tinh không trả lời cô ngay lập tức mà chậm rãi đem các đầu ngón tay thon dài gõ lên bàn bóng loáng, vừa vặn ba tiếng thì dừng lại.

Rất nhanh, Tô Nhã Nam nhận ra người bên kia đầu dây, cô ấy không chú ý gọi lớn: “Lý thiếu gia!”

Lý Ân Tinh vẫn như thường lệ nhắc cô ấy bằng giọng điệu băng lãnh: “Cẩn thận một chút, nếu để người khác nghe được thì không tốt!”

Lý Ân Tinh rất cẩn thận, cho dù nơi này không có ai người này vẫn không khỏi đề phòng.

Giống như mọi tình huống bất ngờ đều có thể xảy ra.

Cô kỳ thật sơ xuất.

“Xin lỗi cậu!” Tô Nhã Nam nhỏ giọng nói, gần như không thể đè nén vui mừng xuống: “Lý thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng đã quay về rồi. Một tháng qua tôi thật sự rất bất an, tôi thật sự không biết bản thân mình nên làm gì nữa.”

Một tháng qua.

Nghe qua rất đơn giản, nhưng mà khoảng thời gian này với anh rất tồi tệ.

Sau khi diễn đàn y học kết thúc, anh đã một mình đến dự hôn lễ của ba anh cùng người phụ nữ bên ngoài của ông ta, cùng bọn họ diễn tròn vở kịch một gia đình hạnh phúc.

Người ngoài nhìn vào cho rằng anh cao thượng, thực tế anh cảm thấy mình vô cùng giả tạo.

Anh càng trách ông ấy ích kỷ chỉ nghĩ đến chính mình bao nhiêu, trong lòng lại thương xót mẹ anh nhiều chừng ấy.

Bà ấy vốn không đáng có kết cục như vậy.

“Lý thiếu gia, cậu vẫn còn ở đấy chứ?”

Lý Ân Tinh giật mình, anh trả lời Tô Nhã Nam một cách rất tùy tiện: “Ừ!”

Một chữ ‘ừ’ của anh thôi đã làm toàn thân Tô Nhã Nam lạnh cóng, cô căng thẳng đến không dám nói tiếp.

Tuy vậy sự im lặng này lại khiến anh hoài nghi cô nhiều hơn: “Tôi biết chị có chuyện muốn nói, mau nói đi.”

Tô Nhã Nam sửng người ra một lúc, tay giữ điện thoại không tránh khỏi run lên, rất lâu sau đó cô mới có dũng khí để nói: “Lý thiếu gia, tôi muốn xin với cậu một chuyện, hy vọng cậu có thể thành toàn cho tôi.”

Thành toàn?

Lý Ân Tinh nghe qua phần nào đoán được ý tiếp theo của cô.

Một năm trước anh là người đưa Tô Nhã Nam đến Kiều gia, giúp chị ta vào đây với thân phận người làm, anh từng hứa khi nào Tô Nhã Nam hối hận có thể đề xuất việc rời khỏi với anh, anh đoán chị ta hiện giờ đã hối hận.

Tô Nhã Nam là một người đơn thuần, tháo vát lại hiểu chuyện, một năm qua Tô Nhã Nam không ít lần giúp anh.

Với việc Tô Nhã Nam muốn rời khỏi, anh từ sớm đều đã nhìn ra được.

Ngược lại, anh có thể hiển nhiên đón nhận hơn là trách cô ấy: “Chị muốn rời khỏi Kiều gia à?”

Rời khỏi.

Tô Nhã Nam kinh ngạc đến bất an.

So với người đàn ông thường ngày cô phải đối mặt, người này hiểu chuyện hơn rất nhiều, chưa kể không hề tỏ thái độ khiển trách khi cô muốn rút lui.

Đổi lại nếu là trước kia cô nhất định đã bị đối phương mắng cho một trận nên thân rồi.

Kỳ thực cô không quen liền hỏi: “Lý thiếu gia, cậu không trách tôi chứ?”

Người bên kia đầu dây vẫn duy trì lạnh lẽo trả lời cô: “Tôi từng nói sẽ không ép buộc chị, lời này vẫn còn có giá trị.”

Tuy vậy, Tô Nhã Nam vẫn không mấy an tâm: “Tôi vì thông cảm người khác từ chối giúp đỡ cậu, lẽ nào cậu không thấy phiền lòng?”

Phiền lòng.

So với phiền lòng một chút vẫn tốt hơn người anh xem trọng sau lưng phản bội anh.

Tô Nhã Nam muốn rời khỏi, vậy thì anh thành toàn để chị ta rời khỏi.

Trong điện thoại, giọng người kia vẫn không thay đổi nói: “Chị không cần bận tâm, những gì tôi đã nói, tôi đều sẽ không thu lại nó.”

Không quát cô.

Càng không chỉ trích cô nhu nhược.

Cô vô cùng chột dạ.

Ban đầu là Lý Ân Tinh đưa cô đến Kiều gia, cậu ta muốn thông qua cô thăm dò động tĩnh từ chỗ Phí Mặc Nhiên, vì để trả ơn cô đã không suy nghĩ thực hiện.

Về sau khi cô ngày ngày tiếp xúc người trong nhà họ Kiều, đặc biệt là người có tên Phí Mặc Nhiên, cô hoàn toàn quên mất mình đang là nội ứng.

Hiện tại, Tô Nhã Nam cảm thấy mình tội lỗi ngập đầu.