Chương 19: Tôi Có Thể Nhìn Thấu Em

Lý Ân Vỹ sau khi nhận được điện thoại từ chỗ đạo diễn Dương đã quay lại trường quay, hành lý trước đó của anh cũng được Lộ Vũ đến lấy ngay sau đó. Thông qua Lộ Vũ, Thẩm Quân Thành rất nhanh biết được lịch trình Lý Ân Vỹ sắp tới.

Ngoài khởi quay hai bộ phim: ‘Đừng Hôn Tôi và Tuổi 17 Của Hạ Nam’ ra thì Lý Ân Vỹ còn có lịch quay chương trình thực tế ở Thượng Hải, thời gian quay chương trình thực tế sau khi hai bộ phim kia kết thúc kéo dài những một tháng, điều đó cũng đồng nghĩa trong thời gian tới anh ấy sẽ có ít thời gian hơn quay về nhà, đó là những gì Lộ Vũ cho anh biết.

Sau khi tiễn Lộ Vũ đi khỏi, Thẩm Quân Thành rất nhanh đến gặp Lý Ân Hạo.

Bên phía Lý Ân Tinh, trên đường đưa cô nhóc đến trường anh trùng hợp nhận được một cuộc gọi.

Lý Ân Tinh cho xe dừng lại bên vệ đường, vừa vặn nơi này cách trường X không xa, ước chừng thời gian đi bộ đến đó mất tầm khoảng hai phút.

Tiểu Như theo quán tính nhìn ra ngoài cửa xe, rất gần tầm mắt của cô là trường X, từng nhóm học sinh đang lũ lượt đi vào, trong đó còn có xe của nhà Diệp An Hảo.

Tiểu Như để ý thấy Diệp Tinh Thành hôm nay đích thân đưa Diệp An Hảo đến, anh ấy còn đặc biệt dúi cho cô nàng một túi bánh kẹo to, nhìn đến mức ngưỡng mộ Diệp An Hảo tốt số.

Khi cô ngoảnh sang Lý Ân Tinh, chỉ thấy anh không chú ý đến cô đem tai nghe bluetooth đặt vào tai liền có chút thất vọng.

Lý Ân Tinh cái gì cũng tốt, nhưng mà nguyên tắc của anh ấy rất nhiều, đến cả sở thích của cô anh cũng rất nghiêm khắc, trước đó tất cả đồ ăn vặt của cô anh đều lấy danh nghĩa là anh trai tịch thu, còn nói cái gì ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng, cô cảm thấy so với Diệp Tinh Thành nuông chiều em gái, Lý Ân Tinh cơ bản chỉ muốn bắt nạt cô mà thôi.

Cô trách anh, anh đều biết, vừa rồi cảnh tượng Diệp Tinh Thành dúi đồ ăn vặt cho Diệp An Hảo anh đều trông thấy cả, anh cũng biết hiện nay trong lòng vật nhỏ đang nghĩ gì.

Có thể con bé cho rằng anh hà khắc, cứng nhắc, thậm chí không có tình người, anh không trách con bé.

Vốn dĩ thể chất mỗi người không giống nhau, bé con của anh cũng vậy, anh thà để con bé hiểu lầm cũng không muốn con bé xảy ra chuyện tương tự giống như thời gian trước.

Anh không giải thích, cũng không nhìn đến cô mà tập trung nhận điện thoại, Tiểu Như bởi vì điều này trách anh vô tâm, không quan tâm đến cảm nhận của cô, ý nghĩ rời khỏi xe nhanh chóng xâm chiếm trí não cô.

Lý Ân Tinh thông qua gương trong xe tinh tế bắt gặp hành động tháo dây an toàn của cô nhóc, đoán biết bé con không vui muốn rời khỏi, bất ngờ cong môi lên một nửa, nói: “Trạch Nguyên, đường truyền bên tôi hình như không được tốt, vừa rồi cậu nói gì tôi không nghe rõ lắm.”

Cái tên Tiêu Trạch Nguyên vừa vặn làm cho toàn thân Tiểu Như căng cứng ngay tại chỗ, cô nhất thời đổi ý không muốn rời đi nữa, kiên nhẫn ngồi bên ghế lái phụ nghe ngóng.

Lý Ân Tinh nhìn ra bảo bối đã thay đổi ý định, đáy mắt có ý cười, thông qua tai nghe bluetooth nói với Tiêu Trạch Nguyên: “Có thể hôm nay tôi sẽ đến bệnh viện muộn một chút, nếu cậu có gì không hiểu cứ hỏi bác sĩ Từ thay tôi.”

Tiểu Như nghe anh nói run hơn. Đến muộn cũng sẽ đến, Lý Ân Tinh khi đó sẽ biết được sự thật cô từng đến tìm Hướng Nhật Trần, cô phải giải thích với anh thế nào đây?

Chưa kể Tiêu Trạch Nguyên đó còn trung thành với Lý Ân Tinh như vậy, anh ta liệu sẽ giữ đúng lời hứa với cô chứ?

Cô vô cùng căng thẳng.

Tiểu Như cố gắng hít thở đều, chèn ép dáng vẻ lo lắng của cô xuống thấp nhất, đồng thời cô không ngừng cầu nguyện.

Lúc này, bên kia đầu dây, giọng Tiêu Trạch Nguyên truyền đến hỏi: “Tiền bối, anh có việc bận sao?”

Tiêu Trạch Nguyên hỏi dứt câu, Lý Ân Tinh liền đem mắt nhìn qua chỗ cô nhóc. Ánh mắt của anh rất ma mị, cũng vô cùng nuông chiều, chỉ là Tiểu Như luôn có cảm giác cô bị anh nhìn thấu, chột dạ đến khẩn trương tránh đi, mà sự vô ý này của cô lại khiến gương mặt người nào đó đanh lại.

Anh vừa giận, lại không thể trực tiếp ở đây mắng cô nhóc, chỉ có thể nhẫn nại đánh mắt đi nơi khác, cố gắng che giấu phẫn nộ trong lòng xuống.

Càng nghĩ, anh lại thấy khó chịu.

Con bé vì để bảo vệ Hướng Nhật Trần che giấu anh nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc trong lòng con bé đang nghĩ gì?

“Tiền bối, anh ổn chứ? Hình như tôi nghe được tiếng thở dài của anh, xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiêu Trạch Nguyên vậy mà lại nghe được trạng thái này của anh, Lý Ân Tinh đột nhiên có một chút hổ thẹn.

Vốn dĩ con người của anh rất cẩn thận, tại sao liên quan đến cô nhóc anh lại sơ xuất đến như vậy? Lẽ nào bé con là yếu điểm duy nhất của anh sao?

Lý Ân Tinh thả lỏng người một lúc, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Hiện giờ tôi cũng không bận lắm, cậu cứ nói tiếp đi.”

“Vậy được tiền bối. Liên quan đến việc lần trước tôi nói với anh, không biết cô nhóc đã nói với anh chưa?”

Lý Ân Tinh không trả lời, ngược lại hỏi Trạch Nguyên: “Tại sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này?”

“Tôi đúng là có chút không nên khi nói lại với anh, bởi vì khi đó con bé từng nói sẽ đem chuyện này vào lúc thích hợp nói anh biết. Tôi chỉ cảm thấy mình làm vậy quả thật rất hồ đồ, không biết con bé có bị anh trách phạt không?”

Đối với câu hỏi này, Lý Ân Tinh trong bất ngờ im lặng, không gian sau đó liền hạ xuống mấy phần.

Tiểu Như không nghe anh nói sợ đến toát đầy mồ hôi lạnh, căng thẳng gần như chiếm lĩnh cả đại não của cô.

Lý Ân Tinh vì sao lại đột nhiên im lặng? Tiêu Trạch Nguyên rốt cuộc đã nói gì với anh?

Tiểu Như mất một khoảng thời gian mới có can đảm nhìn qua Lý Ân Tinh, cô muốn nói gì đó lại không dám mở miệng.

Bề ngoài anh ấy rất điềm tĩnh, trông có vẻ sư đồ trao đổi qua lại, nhưng mà ánh mắt của anh lại không cho thấy việc đó là chuyện phiếm thông thường, Tiểu Như vì vậy trở nên căng thẳng hơn.

Chuyển trường có thể không tính, nhưng việc cô giấu anh đến tìm Hướng Nhật Trần, điều này là cô sai từ đầu, cô có nên thừa nhận mình làm sai rồi không?

Khi anh nhìn đến gương trong xe, Tiểu Như gần như bị bắt gặp hoàn toàn, cô sợ đến mức tránh anh ngay lập tức.

Lý Ân Tinh vờ như không nhìn thấy hành vi bất thường kia của cô, điềm nhiên hỏi lại người bên kia đầu dây: “Tiêu Trạch Nguyên, cậu là đang cảm thấy hối hận sao?”

“... Thật ra tôi cảm thấy nói dối không mấy tốt, cho nên tôi đã chọn cách nói sự thật với anh.”

Ngoài việc Tiểu Như đến gặp Hướng Nhật Trần và lo lắng việc anh ta bị thương ra, cụ thể bị thương vì việc gì cậu ta không nắm rõ, Tiêu Trạch Nguyên còn nhắc đến lời hứa giữa hai người bọn họ, không biết nên nói cậu ta trung thành hay là khờ khạo nữa.

Còn có bé con của anh, con bé đúng là ngốc mà, Tiêu Trạch Nguyên có thể tin tưởng sao?

Lý Ân Tinh lại hỏi: “So với nói dối, thất hứa không phải tệ hơn sao?”

“Ha, tiền bối, anh biết rõ tôi cũng không còn cách nào khác kia mà. Nói dối anh so với việc thất hứa với con bé, nó tệ hơn rất nhiều.”

“Nhưng có người lại cho rằng việc nói dối tôi để bảo vệ người khác, là một điều hiển nhiên a.” Giọng Lý Ân Tinh chua chát trong không khí: “Có lẽ là tôi không sánh bằng người đó cũng nên.”

Tiểu Như nghe đến chột dạ cúi đầu xuống.

Lý Ân Tinh xem ra rất ghét việc người khác nói dối, mà đúng lúc cô có chuyện giấu anh, cô nên làm gì đây?

Quay lại Lý Ân Tinh, bên kia đầu dây Tiêu Trạch Nguyên quả thật đã đánh hơi được, hỏi: “Tiền bối, xem thái độ anh như vậy, lẽ nào đến giờ con bé vẫn che giấu anh sao?”

Tệ hơn là cái gì cũng không nói, con bé xem anh là người ngoài lâu rồi.

Giọng Lý Ân Tinh nặng nề đáp lại Trạch Nguyên: “Nếu đổi lại cậu là tôi ở trong trường hợp này, cậu sẽ làm thế nào? Tôi muốn biết câu trả lời của cậu.”

Không biết Tiêu Trạch Nguyên đang nghĩ gì trong đầu, thời gian cậu ta trả lời câu hỏi của anh sau đó bỗng trở nên lâu hơn.

“... Ha, tiền bối, thật ra tôi cảm thấy có thể thông cảm được.”

“Thông cảm được?” Lý Ân Tinh khẽ nhíu mày một cái, anh có vẻ bất ngờ: “Tôi muốn biết lý do.”

Sau câu hỏi, anh nghe được Tiêu Trạch Nguyên bên kia hít thở sâu một hơi, bày ra giọng điệu thấu tình đạt lý nói với anh: “Con bé sợ việc trốn học đi chơi sẽ bị anh phát hiện trách phạt, cho nên mới đặc biệt muốn tôi che giấu anh. Thật ra trẻ con vốn là có suy nghĩ như vậy, điều này tôi có thể hiểu được.”

Lý Ân Tinh cho rằng Tiêu Trạch Nguyên ám chỉ anh hẹp hòi, gương mặt anh đen lại thấy rõ: “Vậy ra trong lòng Tiêu Trạch Nguyên cậu, tôi lại là loại người thích chấp nhặt như vậy.”

Tiêu Trạch Nguyên bị Lý Ân Tinh dọa căng thẳng: “Éc, tiền bối, không phải, ý tôi không phải là như vậy. Tôi biết anh còn có chuyện khác không vui, tôi chỉ là muốn anh thả lỏng tâm trạng một chút thôi.”

Bốn chữ muốn anh thả lỏng làm đến tâm trạng anh tệ hơn: “Vô vị.”

Tận bên kia Tiêu Trạch Nguyên còn ngửi được mùi thuốc súng: “Ây da tiền bối, anh vốn không cần phải như vậy. Nếu như anh thật sự là đang ghen, cũng không nên để bản thân khó chịu như vậy a.”

Lý Ân Tinh hơi nghi ngờ: “Cậu có cách nào sao?”

Tiêu Trạch Nguyên chép miệng mấy cái, rốt cuộc cũng chịu nói: “Tôi có thể nhìn ra thái độ của con bé đối với Hướng Nhật Trần, đó tuyệt đối không phải là tình cảm nam nữ. Tiền bối, anh có thể yên tâm rồi.”

“Điều này tôi vốn biết rõ hơn cả cậu.” Lý Ân Tinh cứng giọng xác nhận lại: “So với những người đàn ông khác, tôi vẫn tin tưởng anh ta hơn.”

Hướng Nhật Trần đối với Tiểu Như là loại tình cảm gì, mối quan hệ ra sao, anh vốn là người biết rõ nhất.

So với Hướng Thần Hy bề ngoài vẫn luôn xa cách với cô nhóc, Hướng Nhật Trần đáng tin hơn anh ta rất nhiều.

Tiêu Trạch Nguyên không hiểu: “Vậy tiền bối, anh rốt cuộc đang ghen cái gì chứ?”

Lý Ân Tinh không trách Tiêu Trạch Nguyên ngốc nghếch, chỉ lạnh nhạt mà nói: “Cậu vốn không hiểu được.”

“Nhưng anh...”

Không nói thì sao tôi có thể hiểu được, đó là những gì Tiêu Trạch Nguyên muốn nói, điều này anh trên cơ bản không cần giải thích với cậu ta.

Trước khi Tiêu Trạch Nguyên nói hết câu, Lý Ân Tinh nhanh hơn đã chặn người kia lại: “Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu. Đúng lúc tôi còn có việc phải giải quyết, gặp cậu sau.”

Không gian sau đó liền trở nên im lặng.

Tiểu Như đoán biết cuộc gọi giữa bọn họ đã ngắt, cô nhẹ nhõm thở phào, kéo theo phần váy bị cô siết chặt trước đó dần được thả lỏng ra, một lượt hành vi của cô đều bị Lý Ân Tinh bên buồng lái bắt gặp.

Anh vờ như không thấy gì, lạnh nhạt nói với cô: “Không còn sớm nữa, em vào trong được rồi.”

Tiểu Như nghe anh nói càng không dám rời khỏi, cô kiên trì ngồi yên vị trí cũ.