Chương 18: Là Phúc Không Phải Họa

Bên ngoài phòng ăn Thẩm Linh Nhi gọi đến, Thẩm Quân Thành nhìn màn hình điện thoại rất lâu mới nhận cuộc gọi của cô ấy, giọng anh nhàn nhạt hỏi: “Linh Nhi, có chuyện tìm anh sao?”

Cuộc đối thoại giữa anh và cô gần đây nhất là vào hai tháng trước, thời điểm đó anh nhận được tin ba anh lâm bệnh liền tức tốc quay trở về Thẩm gia, tuy nhiên sau đó thì anh mới biết bọn họ đã thông đồng gạt anh, mục đích của ông ấy chính là muốn anh kết hôn với thiên kim nhà họ Phó – Phó Thanh Nhan.

Bây giờ Thẩm Linh Nhi gọi đến, Thẩm Quân Thành cảm thấy rất phức tạp, anh không biết nên cư xử với cô như thế nào.

Nhưng mà Thẩm Linh Nhi thì khác, cô vừa rồi nghe giọng anh trai trong điện thoại truyền đến mừng suýt thì đã khóc: “Anh!”

Bên này, Thẩm Quân Thành duy trì lạnh lẽo cúi đầu đáp: “Ừ, là anh.”

Giây tiếp theo, Thẩm Linh Nhi liền hỏi: “Anh, giọng anh trông không được tốt lắm, anh vẫn ổn đó chứ?”

Thẩm Quân Thành hít thở sâu một hơi, vui vẻ trả lời Thẩm Linh Nhi: “Anh ổn.”

Thật ra anh không ổn chút nào, chỉ là đối với Thẩm Linh Nhi ngây thơ, đơn thuần, việc anh thừa nhận mình không ổn là chuyện rất mất mặt.

Thẩm Linh Nhi đương nhiên hiểu được suy nghĩ này của anh, trong điện thoại cô nói: “Em biết anh vẫn còn giận ba, cho nên không muốn quay trở về, anh không cần phải nói dối rằng anh vẫn ổn đâu. Nếu như anh cảm thấy không vui, anh có thể thừa nhận, em tuyệt đối sẽ không chê cười anh.”

Ba chữ ‘không chê cười’ của em gái khiến tâm trạng Thẩm Quân Thành trong lúc này được nới lỏng phần nào, các đường nét trên khuôn mặt nặng nề kia đã hoàn toàn tách khỏi sự phòng vệ ban đầu.

Trước đây anh còn cho rằng Thẩm Linh Nhi ngốc nghếch, xem cô là trẻ con trêu chọc, đều là anh quá ỷ lại chính mình.

Chỉ mới hai tháng không liên lạc Thẩm Linh Nhi đã lớn hơn, còn rất biết cách quan tâm đến cảm xúc của anh, anh vô cùng cảm động.

Đổi lại người hôm nay gọi cho anh là Thẩm Đình Hân, có lẽ anh ấy đã cư xử khác rồi.

Thẩm Quân Thành choáng ngợp trong mớ hỗn độn của mình bày ra, phức tạp đến mức không biết trả lời cô ấy như thế nào. Kỳ thực, cảm giác bị em gái nhìn thấu khiến anh thấy mình rất hổ thẹn.

“Anh, không phải anh cảm động đến khóc rồi đấy chứ?

Cho đến giọng Thẩm Linh Nhi bên kia đầu dây vang lên lần nữa, Thẩm Quân Thành mới nhận thức tình hình, anh bối rối phản ứng: “Con bé này, anh của em giống trẻ con lắm sao? Anh đúng là bị em làm cảm động, nhưng không đến mức phải khóc lóc như thế!”

Thẩm Linh Nhi không tin, kiên trì trêu đùa anh: “Có thật không?”

Thẩm Quân Thành nhíu mày, tỏ ra không hài lòng: “Cả lời của anh em cũng không tin à?”

Thẩm Linh Nhi trong điện thoại cười khúc khích, cô ngây ngô cho biết: “Dĩ nhiên là tin, em lúc nào cũng tin anh hết a, kể cả anh hai cũng sẽ tin anh nữa.”

Thẩm Linh Nhi vô ý nhắc đến Thẩm Đình Hân, Thẩm Quân Thành bên này bỗng phức tạp lặp lại: “Anh hai sao?”

Thẩm Linh Nhi trả lời: “Phải đó. Từ lúc anh rời khỏi đến giờ anh hai rất lo lắng cho anh, anh ấy còn nói sẽ không so đo mọi chuyện trước đây với anh nữa. Mấy lời này đều là anh ấy tự mình nói với em, anh có thể yên tâm tin là thật.”

Thẩm Quân Thành sửng người ra giây lát, hoàn toàn không dám tin những gì vừa rồi anh nghe thấy: “... Thái độ của anh ấy với anh không mấy tốt từ sau lần đó như vậy, anh ấy thật sự suy nghĩ như vậy sao?”

Thẩm Quân Thành nhớ đến Phó Thanh Nhan khi đó ở trước mặt tất cả khách mời tham gia dạ tiệc tập đoàn từ chối lời cầu hôn từ chỗ Thẩm Đình Hân vì anh, lại nhớ đến dáng vẻ lúc nhỏ Thẩm Đình Hân mỗi khi vì anh bị ba trách phạt, đột nhiên nụ cười bỗng trở nên chua xót.

Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng mà thế giới của trẻ con lại là thứ đẹp nhất không thể lấy lại được.

Thẩm Đình Hân, nếu là trước đây, Thẩm Quân Thành anh chắc chắn đã không khó xử đến như vậy.

Thẩm Linh Nhi liền nói: “Chuyện tình cảm vốn dĩ rất khó nói. Huống hồ anh hai lại hiểu chuyện như vậy, anh ấy sẽ không bởi vì chị Thanh Nhan thích anh mà ghét bỏ anh đâu.”

Nhắc đến cô gái này, Thẩm Quân Thành nặng nề hơn thừa nhận: “Nhưng anh lại không thích cô ấy. Trong lòng anh, Thanh Nhan cũng giống như em đều là em gái mà anh xem trọng nhất, điều này em là người hiểu rõ mới phải chứ?”

Hôn sự này vốn dĩ không nên diễn ra.

Nếu có diễn ra, người nên kết hôn với cô ấy phải là Thẩm Đình Hân.

Thẩm Linh Nhi hiểu được, nhưng cô lại không cách nào làm trái nhắc nhở anh: “Nhưng mà anh đừng quên người chị Thanh Nhan thích là anh, người mà chị ấy muốn liên hôn cũng là anh. Cho dù anh không muốn kết hôn với chị ấy, ba chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ hôn sự lần này đâu.”

Thẩm Quân Thành liền biết: “Vì vậy ngày hôm nay em gọi cho anh, chính là muốn thay ông ấy ép anh chấp nhận hôn sự này hay sao?”

Thẩm Linh Nhi giải thích: “Em không có ý đó, em chỉ là muốn anh suy nghĩ kỹ. Bản thân anh là nhị thiếu gia tập đoàn Quân Mặc, có thân phận ra sao, vậy mà bây giờ lại ở bên cạnh bọn họ làm sai vặt, cuộc sống vất vả như vậy thì có gì tốt chứ?”

Thẩm Quân Thành cười lạnh: “Thẩm Linh Nhi, em còn nói không thay ông ấy ép anh, em có biết vừa rồi em đang nói gì không? Anh cho rằng em hiểu chuyện hơn tất cả bọn họ, tại sao em vẫn khiến anh thất vọng chứ?”

Nghe anh nói đến đây, Thẩm Linh Nhi bất ngờ phản ứng lại: “Anh, em nói gì sai chứ? Anh muốn bên ngoài tự lập, ba cũng chiều theo anh, anh muốn ở Lý gia chạy vặt, ba cũng không ý kiến, tại sao đổi lại ngày hôm nay là anh kết hôn cùng chị Thanh Nhan, anh lại từ chối chứ?”

Thẩm Quân Thành dừng lại, anh hít thở sâu một hơi, vừa vặn nói ra lời trong lòng: “Hôn nhân không phải sự trao đổi, đến khi nào thì em mới hiểu được giá trị của việc bên cạnh một người thật sự đây?”

Thẩm Linh Nhi cho biết: “Em lại cảm thấy, hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu ở trong đó, chỉ cần bản thân không phải cảm thấy cuộc sống của mình sau này vất vả là được rồi. Liên hôn cũng được, là trao đổi cũng được, em không cảm thấy nó bi kịch giống như anh đã nghĩ.”

Thẩm Quân Thành cười khẩy: “Đúng vậy, trẻ con như em thì hiểu gì đây chứ!?”

Thẩm Linh Nhi nói không lại anh: “Anh... đừng có quá đáng.”

Thẩm Quân Thành nghiêm túc nhắc cô: “Thẩm Linh Nhi, anh cảnh cáo em, em đừng bao giờ giống như ông ấy ép buộc anh, nếu không muốn đến cả anh em chúng ta cũng không thể làm được.”

Thẩm Linh Nhi cứng họng: “Anh...”

Bên này, Thẩm Quân Thành nói đủ rồi, anh hạ thấp giọng trầm xuống: “Linh Nhi, đủ rồi.”

Thẩm Linh Nhi ngăn anh: “Anh khoan đã.”

Thẩm Quân Thành miễn cưỡng duy trì cuộc đối thoại giữa họ, giọng anh không khỏi lạnh hơn nói: “Thời gian của anh rất quý giá, anh không muốn lãng phí.”

Thẩm Linh Nhi liền bảo: “Em sẽ không ép anh, nhưng mà có hai chuyện em phải nói với anh.”

“Được, em nói đi.”

“Cách đây vài hôm ba có gặp qua Lý Ân Hạo, không nói anh cũng đoán được, bọn họ đã nói gì đúng không?”

Thẩm Quân Thành im lặng, đột nhiên anh có cảm giác không mấy tốt.

Lý Ân Hạo chưa từng nói đến việc ba anh từng gặp qua anh ấy, thái độ anh ấy với anh gần đây rất bình thường, lẽ nào trong lòng anh ấy thân thế của anh là điều mà anh ấy vốn không có hứng thú?

Anh còn nghi hoặc, bên kia đầu dây, giọng Thẩm Linh Nhi rất nhanh đã truyền đến: “Đường đường là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, anh ta dĩ nhiên sẽ xem trọng danh tiếng. Nếu như để báo chí biết được nhị thiếu gia tập đoàn Quân Mặc bấy lâu nay làm trợ lý bên cạnh anh ta, người ngoài sẽ nghĩ anh ta xem thường Thẩm gia chúng ta thế nào chứ? Anh nói xem, nếu đổi lại anh là Lý Ân Hạo, anh sẽ chọn bảo vệ ai đầu tiên?”

Thẩm Linh Nhi nói không sai, sự việc này rất bất lợi cho cả hai gia tộc, cho dù trước đó là anh tình nguyện đi theo anh ấy đi nữa người ngoài cũng sẽ không tin vào chuyện này, đối với Lý Ân Hạo hay tập đoàn Quân Mặc đều có ảnh hưởng xấu, cách duy nhất cứu vãn hình ảnh của họ chính là sự tự nguyện hòa giải.

Điều đó cũng đồng nghĩa việc anh sẽ phải rời khỏi tập đoàn Hạo Thiên quay trở về Thẩm gia, hơn nữa còn có hôn sự giữa anh và Phó Thanh Nhan trước đó, anh làm sao có thể làm ra loại chuyện này.

Thẩm Quân Thành gần như mất bình tĩnh: “Vậy còn chuyện thứ hai.”

Thẩm Linh Nhi nói tiếp: “Chuyện thứ hai liên quan đến sự kiện tập đoàn Duệ Ninh vào tuần sau, em đoán anh từ sớm đã biết qua nó rồi.”

Giây tiếp theo, Thẩm Quân Thành hỏi cô: “Ông ấy rốt cuộc muốn làm gì?”

Thẩm Linh Nhi đáp lại: “Ba chúng ta muốn anh lần này có thể tham gia sự kiện cùng ông ấy và anh hai, không phải dưới thân phận trợ lý tập đoàn Hạo Thiên, mà là nhị thiếu gia tập đoàn Quân Mặc.”

Thẩm Quân Thành lấy làm hoài nghi: “Lẽ nào chỉ đơn giản như vậy?”

Bên kia đầu dây, Thẩm Linh Nhi khen anh: “Chả trách Lý Ân Hạo lại xem trọng anh như vậy, anh trai của em đúng là thông minh mà.”

Thẩm Quân Thành mất kiên nhẫn: “Nói trọng điểm đi.”

Thật lâu sau, Thẩm Linh Nhi trả lời: “Hmm, có thời gian rảnh thì quay trở về dùng cơm với cả nhà, đó là chủ ý của ba chúng ta.”

Lòng Thẩm Quân Thành đến đây nặng như đá, bốn chữ anh sẽ cân nhắc rất lâu mới nói ra.

Bên kia đầu dây, Thẩm Linh Nhi cũng nói: “Được, em tin anh. Nhưng mà anh đừng chỉ biết nói suông đấy, em và cả nhà sẽ chờ anh quay về. Đường về nhà chúng ta là đi như thế nào, chắc em không cần nhắc anh nhớ đúng không?”

Thẩm Quân Thành không trả lời, rất nhanh đã ngắt cuộc gọi của cô ấy.

Hiện tại, tâm trạng anh vô cùng hỗn loạn.

Mọi chuyện diễn ra quá chóng vánh, anh bắt đầu không thể xác định bọn họ đang nghĩ gì trong đầu nữa rồi.

Nhất là cô em gái mà anh hết mực cưng chiều Thẩm Linh Nhi, trong đầu con bé tại sao chỉ nghĩ đến lợi ích? Thẩm gia trong những năm anh vắng mặt đã xảy ra chuyện gì?

Còn nữa, Lý Ân Hạo đã biết gì về anh?

Tất cả chuyện này anh không thể nhận định.

Thẩm Quân Thành đem mắt nhìn đến cánh cửa phòng ăn đã đóng chặt đối diện, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa.

Hiện tại anh nên làm gì đây?

Vào trong hỏi anh ấy nghĩ gì về anh, hay im lặng việc sẽ bị sa thải? Anh làm sao mới đúng?

Thẩm Quân Thành hít thở sâu một hơi, cân nhắc nửa ngày cuối cùng vẫn chọn đứng ở bên ngoài chờ, không biết trôi qua bao lâu thì Tô Miễu đến hỏi: “Cậu đã đứng ở đây rất lâu rồi, cậu vẫn ổn đấy chứ?”

Mặc dù hai chữ rất lâu của Tô Miễu thể hiện ra rất nhẹ, không giống đang cười anh chút nào, tuy vậy Thẩm Quân Thành vẫn cảm thấy có gì đó hổ thẹn.

“Chị Tô, tôi đã ở đây rất lâu rồi sao?” Anh nhìn lại Tô Miễu, không khỏi mất tự nhiên hỏi cô: “Có phải tôi hiện giờ có chút không giống ngày thường không?”

Thật ra anh muốn hỏi, bộ dạng anh vừa rồi có phải rất ngốc nghếch hay không, chỉ là xấu hổ khiến anh không thể trực tiếp hỏi cô ấy như vậy.

“Đúng là có phần không giống.” Tô Miễu trả lời rất thành thật.

Không giống, nghĩa là ngốc nghếch rồi, Thẩm Quân Thành càng chắc hơn vừa rồi anh trông rất tệ hại.

Trong ngôi nhà này ngoại trừ Tiểu Như ra anh là người thứ hai tích cực nhất, danh hiệu này anh làm sao cam tâm có thể để nha đầu kia tranh mất chứ?

“Nhưng mà bộ dạng trầm mặc này của cậu, gần giống với một người rồi a.” Tô Miễu giải thích ý của cô.

Thẩm Quân Thành liền hỏi: “Là ai?”

Tô Miễu trả lời anh: “Là đại thiếu gia, cậu không cảm thấy như vậy à?”

Lý Ân Hạo sao?

Không sai, anh quả thật có chút giống anh ấy, anh gần như bị những người bên cạnh ép đến trở thành người khác rồi.

“Hơn nữa, bọn họ lại xảy ra chuyện rồi đúng không?” Tô Miễu thông qua nét mặt Thẩm Quân Thành hiện giờ, lại thu thập được một số thông tin khác, thành công áp đảo cục diện giữa bọn họ: “Bữa sáng còn chưa diễn ra được mười phút nhị thiếu gia đã đưa cô nhóc đi khỏi, tôi có thể nhìn ra sự nặng nề ở nơi này.”

“Phải.” Thẩm Quân Thành gật đầu, không muốn thừa nhận cũng không thể phủ nhận: “Liên quan đến anh trai cô nhóc, bọn họ quả thật có một số bất đồng.”

Nghe anh nói, Tô Miễu liền nhớ lại: “Tam thiếu gia từng hỏi tôi về hàng loạt bài báo ngày hôm đó, lẽ nào cậu ấy muốn lấy điểm yếu này ra ép đại thiếu gia?”

Thẩm Quân Thành không thể giải thích được, sâu xa nói ra lời trong lòng: “Tôi không biết, đúng hơn là tôi không biết mọi người hiện tại nghĩ gì ở trong đầu nữa rồi.”

Ba anh, Thẩm Linh Nhi, Thẩm Đình Hân, còn có Lý Ân Hạo, tất cả bọn họ đang nghĩ gì anh đều không đoán được.