Chương 3

Ngày hôm sau khi tất cả mọi người đang đau thương trước cái chết đột ngột của giang trừng khiến cho bá tánh đều rất buồn bã.

" Tại sao mà ngài ấy phải ra đi đột ngột như vậy ngài ấy đang đáng lẽ phải đáng sống hơn là đáng chết, tại sao ai cũng hận ngài ấy đã làm cái gì sai"

Đây chính là tiếng nói của các dân chúng trong liên hoa ổ này , tuy giang trừng luôn mang tiếng độc ác, nhưng tất cả mọi người đều biết giang trừng không phải là loại người độc ác như lời nói của bọn hạ nhân kia, bọn họ giang trừng rất là tôn kính. Nếu không có giang trừng thì có lẽ bọn họ đã chết rồi .

Tuy trong miệng người đời ở thiên hạ trong miệng những người đó độc ác, tàn nhẫn ra tay một cách ghê tởm và buồn nôn nhất là với những người tu ma đạo không có đường sống ra tay dứt khoát và tàn nhẫn đủ thấy sự nham hiểm và sự tàn ác của mình.

Những người dân ở nơi này rất yêu quý giang trừng và cũng biết rất nhiều chuyện và giang tôn chủ chịu rất nhiều nỗi khổ không ai có thể chịu được mất gia đình ,không được bố mẹ yêu thương đến cả a tỷ cũng thương người ngoài và mọi thứ đều bất hạnh.

Mấy năm nay giang trừng ở đây góp rất nhiều công sức xây dựng lại liên hoa ổ và khiến cho những người dân ở nơi này đau lòng cho vị tôn chủ này ai cũng nói vị tôn chủ này tàn ác và hung bạo coi mạng sống như rác rưởi ,mà không ai biết rằng đó chỉ là vẻ bên ngoài, thật chất giang tôn chủ vô cùng dễ mềm lòng.

Tuy miệng lúc nào cũng nói lời cay độc nhưng thật chất không bao giờ ra tay độc ác như những lần của thiên hạ bên ngoài nói.

Có những người mặc chiếc áo tang dài khuôn mặt tràn đầy sự buồn bã cùng thương tiếc ,không còn nở nụ cười nữa mà giọng nói để buồn rầu và thương tiếc.

Không khí ở nơi này không mấy vui vẻ mà chỉ nghe thấy những tiếng thở dài và cùng tiếng thương khóc ,tiếc hận của một con người tài hoa ra đi đột ngột như vậy .Thật khiến người khác phải tiếc nuối.

" Giang tôn chủ sao lại ra đi đột ngột như vậy. Đáng lẽ người tốt như vậy phải sống trăm tuổi cơ chứ tại sao lại phải chết"

" Tôi nghe nói là lúc ở Quan Âm miếu đã xảy ra chuyện gì khiến cho ngài ấy chịu tả kích và sinh bệnh"

" Tên Ngụy vô tiện đó sao không chết đi còn sống lại làm gì .Đúng là một tên ngụy quân tử ,khốn nạn vong ơn phụ nghĩa"

Giọng nói đầy bực tức và căm phẫn đôi mắt đỏ ửng lên lời nói bực tức. Người nói chuyện đó là một người phụ nữ mái tóc đã bạc trắng khuôn mặt tròn già nua đầy vết ngăn nhưng lại hiện lên sự hài hòa mặc một chiếc áo tang dài chống gậy giọng nói đầy sự căm phẫn,hận thù, nghiến răng nghiến lợi đầy thù địch.

" Tôi đã nhìn giang tôn chủ lớn lên từ nhỏ đã không được cha yêu thương mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc ,a tỷ coi giang tôn chủ như người ngoài vậy. Nhìn đứa trẻ ấy khiến người khác phải đau lòng"

Những người dân đi qua nói những lời cay độc về phía ngụy vô tiện và những người khác liên quan lời nói đầy căm phẫn và bực tức lời nói đầy sát ý không chút che giấu mà nói ra sự bất công.

Tiếp sau đó là một đàn ông trung niên mái tóc màu bạc trắng già nua nhưng không thể che xấu ngày xưa ông cũng là một tài tử tuấn tú hơn người tuy đã già nhưng không che đi sự đẹp trai của ông và tăng thêm sự thành thục .

" Đúng vậy tôi đã bán kẹo hồ lô ở con đường này rất nhiều năm đã nhìn thấy sự lớn lên từng ngày của giang tôn chủ và cũng nhìn thấy nhiều sự bất công của cha ngài ấy dành cho ngài ấy không giống một người cha một chút nào cả"

" Cha của ngài ấy coi ngài ấy không khác gì người ngoài cả, không bao giờ yêu thương ngài ấy dù chỉ một chút .Lúc nào cũng chỉ ngụy vô tiện mà thôi, có khi còn yêu thương ngụy vô tiện còn hơn cả con mình nữa"

" Rõ ràng ngài ấy là con của cha mình mà, không nhận được sự yêu thương hay chỉ bảo của cha mình mà ,ngài ấy tự học mà thôi cha ngài ấy không bao giờ chỉ ngài ấy dù chỉ một chút"