Chương 9

Nếu ngươi biết mổ Kim Đan đau như thế nào thì ngài ấy cũng đau gấp đôi gấp trăm nghìn lần của ngươi, ngài ấy đau và bất hạnh hơn ngươi gấp nhiều lần"

" Nhưng ngài ấy không cho phép mình yếu đuối trước mặt của người khác, vì ngài ấy không muốn mình bị ức hϊếp và cũng không muốn ai hại giang gia này cùng với liên hoa ổ và những người xung quanh, ngài ấy vẫn luôn tin tưởng ngươi đợi chờ ngươi, nhưng cuối cùng ngươi nói một câu xin lỗi ta thất hứa rồi"

" Còn nữa ngươi đừng có gọi ta là ngọc nhi nữa ngươi không còn tư cách và ngươi cũng không phải là sư huynh của ta nữa sư huynh của ta đã chết lâu rồi"

" Vả lại ngươi đừng tên của ngài nữa ngươi không còn là sư huynh hay đệ tử của giang gia nữa cho nên ngươi đừng có giả tạo trước mặt của chúng ta nữa "

Nói xong câu đó lập tức cầm cái giỏ của mình lên và xoay người rời đi không quay đầu trở lại mà bước đi vội vã như rời xa thứ gì đó.

Cô nương đó tên là Âu Huyết Ngọc là đệ tử nữ duy nhất cũng là đệ từ nhỏ tuổi nhất từ chất bình thường nhưng lại được các sư huynh đệ yêu quý và thường hay đi theo ngụy vô tiện bắt gà ,.. làm những điều thú vị.

Ngày xưa vô cùng thân thiết nhưng bây giờ trở thành một người xa lạ, trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Bây giờ cảnh còn người mất, chẳng có thể quay lại được ngày trước vô lo ngây thơ là những điều mà mình thích ai ai cũng sẽ phải trưởng thành theo năm tháng mà thôi, không thể nào như trước được nữa và cũng không thể nào được như trước một thời trẻ thơ vô lo ,vô nghĩ không có nhiều cảm xúc tiêu cực ,cũng không xảy ra nhiều tình huống mất mát để biết quý trọng nhiều thứ hơn.

Bây giờ nhớ cả ngày xưa thì cũng vô nghĩa mà thôi vì chẳng thể nào như xưa được nữa ,thì đã có nhiều thứ không thể lôi kéo mà chỉ có thể tưởng tượng ra và Hồi Ức Trong Ký Ức của mình mà thôi không thể nào được như trước nữa, cũng không thể nào quay lại được thời gian thời trẻ thơ của mình.

Đã từng có một bài thơ rất hay nói về những kỉ niệm đã mất không thể nào quay ngược trời gian được nữa mà khiến người khác tưởng nhớ đến bài thơ này lại đi đúng ký ức của chính mình :

Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt

Đôi khi thời gian chẳng Đợi Chờ Ai ?

Thời gian trôi đi khiến cho con người chúng ta càng trưởng thành.

Những kỷ niệm tốt đẹp đó chỉ còn là những ký ức

Nhớ lại những khoảnh khắc ấy khiến ta càng muốn quay lại mà thôi

Một thời đầy tiếng cười vui vẻ ấy cũng đã biến mất

Chỉ còn lại đau thương, mất mát cùng Nước Mắt

Ai cũng phải thay đổi theo năm tháng chẳng ai còn như xưa.

Ký ức đó chỉ còn là gió bay ?

Bay đi không còn hồi ức ,bay đi theo những giấc mơ chỉ còn là hiện thực.

Ôi tôi muốn quay lại thời gian của mình thời gian vô lo ,vô nghĩ

Những lời hứa hẹn bây giờ chỉ còn là những lời xin lỗi vô nghĩa.

Tuổi thơ cùng nhau vui đùa cùng nhau bắt gà

Cùng nhau trèo cây cùng nhau đuổi chó

Tuổi Thơ làm những điều điên cuồng và điên rồ

Làm những điều vô chi, vô giác

Tuổi Thơ chúng ta cũng nhau trải qua nhiều buồn vui âm trầm, hạnh phúc

Nhớ lại chỉ là những sự tổn thương ?

Tôi đã khóc khi nhớ lại

Đó là những giọt nước mắt sao?

Tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu khi nhớ lại

Bây giờ mỗi người đi một nơi

....

[ Nguyễn Nguyệt Dương]

Đây là bài thơ nổi tiếng về những quá khứ và những ký ức.