Quyển 1- Chương 2

Đặc biệt là khi hắn càng lớn tuổi, cơn tức giận của hắn dường như ngày càng thường xuyên hơn, mỗi lần phải gặp người vợ vừa thấy hắn liền lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng, thậm chí hắn còn không thể nhìn rõ mặt cô, khi nhìn cô mặc mấy bộ quần áo rộng thùng thình, hắn lại càng tức giận hơn, lâu dần cũng không muốn về nhà.

Tuy nhiên, mẹ của Từ Lôi thỉnh thoảng lại đưa ra lời khuyên cho hắn, khiến hắn dù đang bất mãn cũng không thể không nhượng bộ.

Dù sao thì gia đình hắn từ nhỏ đã hòa thuận, trong mọi việc hắn luôn là người quyết định cuối cùng, cha mẹ hắn không liên quan gì đến quyết định của Từ Lôi hắn. Trong mắt người khác, hắn là thiên chi kiêu tử chỉ cần lý trí thanh tỉnh, thì cũng không thể tìm thấy lý do cùng cha mẹ đối nghịch.

“A…aaa…la..la…”

Áo khoác đã được quản gia đặt đàng hoàng, Từ Lôi nới lỏng cổ áo, nhưng bất chợt hắn lại bị giật mình bởi giọng hát đột ngột vang lên bên tai, trên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của hắn hiện lên một vẻ dường như không thể tin nổi.

Người dám ca hát ở trong phòng hắn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người này là ai.

Vấn đề là, hai người đã kết hôn lâu như vậy mà từ khi đó đến nay, thỉnh thoảng hắn sẽ về nhà nghỉ ngơi ở chỗ cô nhưng lại hiếm khi được nghe giọng nói của đối phương chứ đừng nói đến chuyện ca hát như này.

Hôm nay mặt trời đã đổi hướng rồi sao?

Từ Lôi cởi cà vạt mà không nói gì, nới lỏng khe hở áo sơ mi, rồi chỉnh lại khuy măng sét hình viên kim cương màu xanh trên cổ tay áo.

Nhưng hắn không biết xuất phát từ loại tâm tình gì đối với cô vợ tiện nghi xưa nay không thấy mặt này, hắn không thèm chú ý đến trang phục hiện tại của mình, xỏ dép lê vào rồi chậm rãi đi về phía cửa phòng tắm không đóng chặt.

Dường như cô không hề nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ về nhà nên cũng không buồn đóng chặt cửa phòng tắm. Đi v ra

Hắn từ từ đẩy cửa phòng tắm bước vào, quả nhiên, từ tấm bình phong quen thuộc có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Chỉ thấy cánh tay của thon dài, phản chiếu trên tấm bình phong là hai cánh tay đang vuốt ve, động tác lau chùi của càng trở nên quyến rũ bởi sự kiều diễm của cô.

Từ Lôi lặng lẽ quan sát một lúc, cuối cùng nhận ra một điều, có lẽ không phải chỉ có mình hắn không thích cuộc hôn nhân này.

Rõ ràng, người vợ rụt rè, ít nói này dường như cũng không thích hắn ở nhà.

Khi hắn ở nhà, cô thậm chí không nói một lời, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh vậy mà khi hắn không có ở đây cô liền vui vẻ ca hát như vậy.

Chỉ điều này thôi còn đòi hỏi phải nghi ngờ thái độ của đối phương đối với mình sao?

Tâm trạng của Từ Lôi có chút phức tạp, hắn chỉ không rõ là vì sao cô sợ hãi hay chán ghét hắn?

Từ Lôi chìm đắm trong suy nghĩ nên không để ý rằng tiếng nước đã ngừng lại từ lúc nào đó, cô chỉ thản nhiên mặc áo choàng tắm dài không thắt dây lưng rồi dùng hai tay chỉnh lại tóc rồi bước ra ngoài.

“Ahhhhhhh!”

Chu Nghiêm hoảng hốt kêu lên.

Từ Lôi dùng ánh mắt tập trung ngắm nhìn cô, hô hấp đột nhiên đình trệ, hắn gần như cho rằng mình bị hoa mắt.

Hai đốm ớt đỏ dâu trên bộ ngực trắng như tuyết giống như hai chiếc bánh bao lớn dính chặt vào nhau, bụng dưới phẳng lì uốn cong tinh xảo, phía dưới bụng dưới là một vùng bí ẩn, nơi đó là được che bởi áo choàng tắm, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người thướt tha của cô.

Không chỉ là dáng người, ngay cả đôi tay giữ mái tóc dài trắng nõn, động tác hướng lên trên khiến người ta liên tưởng đến sự thánh thiện của một vị Thánh Nữ

Một vài sợi tóc đen dài hỗn độn nhưng không thể che đi khuôn mặt khiến người đối diện ấn tượng sâu sắc đó.

Khuôn mặt hình trái tim với những đường nét mượt mà giống như một ngôi sao nữ cổ điển những năm 1980.

Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại có một đôi mắt trong veo như sương, nói lên sự tĩnh lặng và dịu dàng trong lòng cô.

Trong giây lát, hắn tưởng mình đã nhìn thấy vị Thánh Nữ bị hiến tế cho Chúa, bị trói trên bục cao, đôi mắt đẫm lệ, khao khát được ngài cứu rỗi.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lập tức nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt kia. Đúng vậy, là sợ hãi, xa lánh và hoảng loạn, tất cả đều hiện lên trong đôi mắt đó.

"Anh, anh về rồi."

Giọng nói như nhỏ như tiếng muỗi của cô vang lên, hai tay đang giơ lên

nhanh chóng hạ xuống, mái tóc đen như mây xõa ra. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, áo choàng tắm ôm chặt vào cánh tay, dài tay đến mắt cá chân, thân hình hoàn mỹ nhanh chóng bị che kín, một chút da thịt cũng không thể lộ ra.

Hoàn toàn được khôi phục lại trạng thái thông thường.

Hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dáng của cô qua bộ quần áo dày, và khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi mái tóc đen.

Từ Lôi đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cảnh tượng hắn nhìn thấy trước đó chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và run rẩy của đối phương, hắn biết rằng không phải vậy.

“Ừ.”

Người phụ nữ này đang làm gì vậy?

Từ Lôi bình tĩnh, duy trì trạng thái bất động nhằm mục đích nới lỏng cảnh giác của đối phương.

Quả nhiên, ba giây sau, người phụ nữ nhận ra vẻ mặt lạnh lùng của anh, thở phào nhẹ nhõm, chào anh rồi nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ.

Từ Lôi đi sau tấm bình phong, một mùi thơm tràn ngập không khí. Hắn liếc nhìn mấy chai sữa tắm trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Hắn không nhớ lúc sử dụng nó có mùi như thế này.