Chương 34

Cảm giác cấp bách gần với hoảng loạn ban cho tôi sức mạnh mới. Cằn nhằn và phát minh ra vài tiếng chửi tượng hình, tôi lôi Robertson ra khỏi bồn tắm rồi quẳng gã nằm phịch lên tấm khăn trải giường tôi đã trải lên sàn phòng tắm.

Đập ngay vào mắt tôi là chút máu rơi trong bồn. Tôi vặn vòi hoa sen và tẩy rửa mấy vết bẩn đó ra khỏi bề mặt sứ bằng nước nóng hổi.

Tôi không bao giờ còn có thể tắm ở đây được nữa. Tôi phải thôi tắm giặt trong suốt phần đời còn lại hoặc tìm chỗ sống mới.

Khi dốc túi quần Robertson ra, tôi tìm thấy mỗi bên túi một nắm tiền: hai mươi tờ một trăm đôla nhàu nát trong túi trái, túi phải hai mươi ba tờ.

Rõ ràng gã không bị gϊếŧ vì tiền.

Tôi bỏ đống tiền trở vào túi gã.

Cái ví của gã cũng có tiền mặt. Tôi nhét luôn mớ tiền đó vào một bên túi quần của gã nhưng giữ lại ví với hi vọng nó chứa đầu mối dẫn đến ý định gϊếŧ người của gã khi tôi có thời gian kiểm tra những thứ còn lại trong ví.

Thi thể phát ra tiếng ồng ộc đáng sợ khi tôi bọc nó lại trong khăn. Bọt đờm hoặc máu trào lên cổ họng xác chết, kêu như núi lửa phun trào.

Tôi túm hai đầu khăn ở phần đầu và chân xoắn lại, thắt nút kỹ càng hết mức bằng mấy sợi dây trắng rút ra từ đôi giày dự phòng.

Cái bọc này trông như điếu thuốc khổng lồ. Tôi không quấn thuốc, một điếu cũng không, vậy mà đấy chính là hình dạng của nó.

Hay có lẽ là cái kén. Một ấu trùng hay con nhộng to lớn bên trong, đang biến đổi thành cái khác. Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm đó có thể là cái gì.

Lấy cái túi mua sắm bằng nhựa của hiệu sách làm giỏ đựng, tôi nhét vào nào là quần áo, dầu gội, bàn chải, kem đánh răng, dao cạo chạy điện, điện thoại di động, đèn pin, kéo, một hộp khăn giấy ướt, và đống thuốc giảm độ axit trong dạ dày, những thứ tôi sẽ cần để qua hết đêm nay.

Tôi kéo lê cái xác ra khỏi phòng tắm, băng qua căn phòng tối tăm, đến khung cửa lớn hơn trong số hai cái cửa sổ hướng ra phía nam. Nếu tôi sống trong căn hộ bình thường, có hàng xóm bên dưới thì việc đầu tiên sáng mai tổ dân phố phải làm là phác thảo luật mới nghiêm cấm lôi kéo thi thể sau mười giờ tối.

Cái xác nặng hơn rất nhiều so với sức lực của tôi. Lăn nó xuống những bậc thang bên ngoài sẽ gây ồn ào, và đó sẽ là cảnh tượng khó quên nếu có người nào tình cờ đi ngang qua không đúng lúc.

Một bàn ăn bằng nửa kích cỡ bình thường và hai cái ghế đặt trước cửa sổ, tôi để chúng sang bên, nâng khung kính trượt dưới thấp lên, gỡ tấm lưới chắn muỗi rồi chồm ra ngó để chắc chắn rằng từ những nhà xung quanh không thể nhìn thấy sân sau.

Hàng rào gỗ và những cây dương lớn tạo nên sự kín đáo. Nếu khoảng hở nhỏ nhoi giữa các nhánh cây cho mấy người hàng xóm một ít tầm nhìn thì chỉ mình ánh trăng cũng không soi tỏ quanh cảnh đủ để tạo độ tin cậy trong lời khai của họ trước tòa.

Tôi cố hết sức nhấc cái xác bọc trong tấm khăn khỏi sàn, để lên cửa sổ đã mở. Tôi nhét phần chân ra trước vì tuy gã đã chết rành rành nhưng tôi vẫn thấy không ổn với chuyện ném gã chúc đầu xuống. Giữa chừng, tấm khăn khựng lại ở chỗ cái đầu đinh lấp ló, nhưng với sự kiên quyết, tôi xoay xở đẩy gã ra bằng được.

Khoảng cách từ bậu cửa sổ đến mặt đất chừng ba bốn mét. Không cao. Vậy mà cú va chạm gây nên âm thanh ghê rợn, khủng khϊếp dường như có thể nhận ra ngay tức thì đó là tiếng xác chết rơi thẳng từ trên cao xuống nền đất cứng.

Không có tiếng chó sủa. Không ai hỏi, Ê, nghe thấy gì không? Chẳng ai trả lời, Có, nghe thấy Odd Thomas ném cái xác ra ngoài cửa sổ. Thị trấn Pico Mundo đã chìm vào giấc ngủ.

Dùng khăn giấy nhằm tránh để lại dấu tay, tôi nhặt khẩu súng lên khỏi tấm thảm. Tôi thêm nó vào danh sách những thứ trong túi mua sắm bằng nhựa.

Trở vào phòng tắm lần nữa, tôi kiểm tra để chắc chắn trong quá trình dọn sạch không bỏ sót bất cứ điều gì hiển nhiên. Sau đó tôi cần nhanh chóng thực hiện một việc tỉ mỉ chu đáo đó là hút sạch những lông tóc mang tính cáo buộc, lau xóa mọi bề mặt để loại bỏ dấu tay của Bob Robertson...

Không phải tôi đang giúp tên sát nhân thoát tội. Toàn bộ các dấu hiệu cho thấy, kẻ đó là một tay chuyên nghiệp quá thông minh và quá am hiểu, không để lại dấu tay hay bất kì bằng chứng nào khác cho thấy sự có mặt của hắn.

Khi xem đồng hồ đeo tay, tôi vô cùng kinh ngạc. Một giờ ba mươi tám phút sáng. Đêm phải như đang chạy đua đến sáng chứ. Tôi tưởng đã hai giờ rưỡi hoặc muộn hơn rồi.

Tuy nhiên, thời gian dành cho tôi đang cạn dần. Đeo đồng hồ điện tử mà tôi như nghe được cơ hội hành động đang tích tắc trôi qua.

Sau khi tắt đèn trong phòng tắm, tôi đến cửa sổ trước nhà lần nữa, hé tấm rèm và quan sát con đường. Có thể có ai đó còn thức nhưng tôi vẫn chưa phát hiện thấy.

Cầm cái túi, tôi ra khỏi nhà và khóa cửa chính lại. Xuống bậc thang, tôi cảm giác bị dòm ngó soi mói như thí sinh dự thi Hoa hậu Mỹ trong phần thi áo tắm.

Dù khá chắc chắn không cặp mắt nào dõi theo nhưng tôi rơi vào cảm giác tội lỗi khiến bản thân bồn chồn. Lo lắng dò xét khung cảnh ban đêm, nhìn quanh quất khắp nơi mà không nhìn những bậc thang trước mặt; đó là bằng chứng về phép lạ vì tôi đã không té gãy cổ rồi bỏ lại cái xác thứ hai làm cảnh sát điên đầu.

Chắc bạn băn khoăn liệu tôi cảm thấy tội lỗi về điều gì, vì tôi đâu gϊếŧ chết Bob Robertson.

À, tôi không bao giờ cần lí do chính đáng mới thấy có lỗi. Thỉnh thoảng tôi cảm giác phải chịu trách nhiệm về những xác tàu hỏa ở Georgia, các vụ đánh bom khủng bố tại những thành phố xa xôi, bão ở Kansas...

Một phần trong tôi tin rằng nếu tôi hăng hái khai thác tài năng và phát triển nó hơn, thay vì chỉ đương đầu với nó trên cơ sở ngày qua ngày thì chắc tôi có thể giúp cảnh sát tóm được nhiều tội phạm hơn và cứu được nhiều mạng sống hơn từ tay kẻ xấu lẫn thiên nhiên khắc nghiệt, ngay cả ở những nơi rất xa thị trấn Pico Mundo. Tôi biết lần này không phải vậy. Tôi biết để theo đuổi sự can hệ sâu hơn vào khả năng siêu nhiên sẽ phải đánh mất mối liên hệ với thực tế, xoáy sâu vào chứng điên rồ trưởng giả, để rồi tôi chẳng giúp được ai. Tuy vậy phần trừng phạt trong con người tôi đôi lúc lại cứ cân nhắc tính cách của tôi và phán xét tôi thiếu năng lực.

Tôi hiểu tại sao mình lại dễ thành biểu hiện của tội lỗi đến vậy. Căn nguyên ở chỗ mẹ tôi và súng ống của mẹ.

Nhận biết cấu trúc tâm lí không có nghĩa bạn dễ dàng tái tạo nó. Phòng chứa những tội lỗi vô lí là một phần của công trình kiến trúc trong đầu tôi, và tôi nghi ngờ không biết liệu có lúc nào đó tôi có thể đổi mới căn phòng trong cái lâu đài kì lạ là tôi đây không.

Đến chân cầu thang mà không thấy ai lao tới hét toáng Tôi đi tố cáo đây!, tôi bắt đầu đi vòng sang bên hông ga-ra, sau đó dừng lại, đập vào mắt là hình ảnh ngôi nhà gần đó và ý nghĩ về bà Rosalia Sanchez.

Tôi định dùng xe Chevy của bà, chiếc xe bản thân bà hiếm khi lái, để chuyển xác Robertson, sau đó trả xe về ga-ra mà không để bà biết. Tôi không cần chìa khóa. Khi học phổ thông, tôi không tập trung chú ý vào giờ toán như điều lẽ ra nên làm, mà từ lâu đã học cách khởi động xe không cần chìa khóa.

Mối lo bất chợt của tôi về bà Rosalia không liên quan gì đến khả năng bà nhìn thấy tôi thực hiện hành vi bất chính này mà dành hết cho sự an nguy của bà.

Nếu còn một tên khác mang theo ý định gϊếŧ người đi cùng Robertson vào căn hộ của tôi trong khoảng từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ bốn mươi lăm thì bọn chúng đã làm thế trong ánh sáng ban ngày. Ánh nắng ban ngày ở sa mạc Mojave rất sáng sủa.

Tôi nghi hai gã đàn ông thông đồng đến nhà tôi và Robertson tưởng bọn chúng nhúng tay vào vụ bẩn thỉu này nhắm vào tôi. Có lẽ gã tin cả hai sẽ nằm đợi tôi về. Chắc hẳn gã kinh ngạc khi tên đồng bọn chĩa súng vào gã.

Một khi Robertson đã chết và tôi bị dựng chuyện gϊếŧ người thì kẻ sát nhân sẽ không la cà ở lại mặc thứ đồ lót của tôi và nếm thử thức ăn thừa trong tủ lạnh nhà tôi. Hắn sẽ nhanh chóng bỏ đi, khi nắng vẫn chưa tắt.

Nhất định hắn sợ có người trong ngôi nhà gần bên nhìn thấy hắn vào cùng nạn nhân hay rời khỏi đó một mình.

Không muốn gánh chịu nguy cơ có nhân chứng, có thể hắn gõ cửa sau nhà bà Rosalia sau khi xử xong Robertson. Một bà góa hiền lành, sống một mình, sẽ là đối tượng dễ dàng ra tay.

Thực ra, nếu kỹ lưỡng và thận trọng, chắc chắn hắn sẽ ghé nhà bà trước khi đưa Bob Robertson đến đây. Hắn sẽ dùng cùng một khẩu súng trong cả hai vụ, gán tôi vào hai tội gϊếŧ người.

Xét theo sự mau lẹ và táo bạo trong hành động hắn đã làm để trừ khử tên đồng mưu thì kẻ xa lạ kia là một người kỹ lưỡng, thận trọng và còn hơn thế nữa.

Ngôi nhà của bà Rosalia nằm lặng thinh. Không ngọn đèn nào sáng lên ở cửa sổ, chỉ có một khuôn mặt như bóng ma mà thực ra đó là hình phản chiếu của mặt trăng phía tây.