Chương 46

Nhà của gia đình Takuda trên đường Hampton không còn bóng dáng ông kẹ. Đêm trước, chúng bu kín nơi đây.

Khi tôi ngừng xe phía trước, cửa ga-ra cuộn lên. Ông Ken Takuda lùi chiếc Lincoln Navigator ra.

Lúc tôi bước đi trên lối vào, ông ấy ngừng lại và hạ cửa sổ xe xuống, “Chào anh Thomas.”

Ông là người duy nhất tôi quen vẫn gọi tôi một cách trịnh trọng như thế.

“Chào thầy. Một buổi sáng đẹp trời đấy nhỉ?”

“Một buổi sáng rực rỡ,” ông thốt lên. “Một ngày trọng đại như mọi ngày, đầy ắp triển vọng.”

Tiến sĩ Takuda giảng dạy tại đại học bang California ở thị trấn Pico Mundo.

Ông phụ trách môn văn học Mỹ thế kỷ hai mươi.

Xét đến việc nền văn học hiện đại đương thời được truyền thụ tại hầu hết các trường đại học chủ yếu mang tính chất ảm đạm, hoài nghi, thiếu lành mạnh, bi quan, thù hằn; chúng thường được viết bởi những người muốn tự tử, sớm muộn cũng tự gϊếŧ chết bản thân bằng rượu bia, ma túy hoặc súng ống thì giáo sư Takuda là một người vui vẻ khác thường.

“Em cần lời khuyên cho tương lai,” tôi xạo sự. “Em đang nghĩ đến việc vào đại học sau đó lấy bằng tiến sĩ, tạo dựng sự nghiệp giảng dạy như thầy.”

Khi làn da châu Á bóng láng của ông tái nhợt, nó chuyển thành một sắc thái của màu nâu sẫm. “Này, anh Thomas, trong lúc ủng hộ ngành giáo dục, tôi không thể thật lòng khuyên rằng sự nghiệp giảng dạy tại trường đại học chứa đựng mọi thứ ngoại trừ các ngành khoa học rõ ràng. Với tư cách môi trường làm việc, giới học viện là sự kết hợp của điều phi lí, tính ghét mặc cả, hay ghen tỵ và tư lợi. Tôi đang chờ giây phút lấy được toàn bộ khoản trợ cấp cho hai mươi lăm năm đi dạy, và sau đó tôi sẽ viết tiểu thuyết như Ozzie Boone.”

“Nhưng, thưa thầy, thầy bao giờ cũng có vẻ hạnh phúc mà.”

“Trong bụng quái vật biển Leviathan, anh Thomas à, người ta có thể tuyệt vọng và bỏ mạng, hoặc vui vẻ và kiên nhẫn.” Ông cười rạng rỡ.

Đây không phải câu trả lời tôi mong đợi nhưng tôi vội tiếp tục cái kế hoạch non nớt để tìm hiểu lịch trình của ông ấy trong ngày hôm nay và nhờ đó có thể xác định địa điểm tên sát nhân đồng bọn của Robertson sẽ ra tay. “Em vẫn thích trò chuyện với thầy về việc đó.”

“Thế giới có quá ít những đầu bếp chiên nướng thức ăn tính tình khiêm tốn và quá nhiều các giáo sư tự cao tự đại nhưng chúng ta sẽ nói về việc đó nếu anh thích. Cứ gọi điện đến trường đại học và nhờ chuyển máy sang văn phòng của tôi. Trợ giảng của tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn.”

“Em đang mong chúng ta có thể nói chuyện vào sáng nay, thưa thầy.”

“Bây giờ ư? Điều gì tạo nên khao khát cấp bách đột ngột theo đuổi việc học này?”

“Em cần suy nghĩ nghiêm túc hơn về tương lai. Em sẽ kết hôn vào thứ Bảy.”

“Với cô Bronwen Llewellin phải không?”

“Dạ phải.”

“Anh Thomas, anh có cơ hội hiếm hoi để đạt được niềm hạnh phúc trọn vẹn, và anh sẽ trở thành kẻ khờ dại khi đầu độc cuộc đời mình bằng việc giảng dạy hay dùng ma túy. Tôi có giờ giảng sáng nay, tiếp theo hai cuộc thảo luận với sinh viên. Sau đó tôi đi ăn trưa và xem phim cùng gia đình, thế nên tôi e rằng sớm nhất phải đến ngày mai chúng ta mới có thể bàn bạc về cơn bốc đồng tự hại mình của anh.”

“Thầy ăn trưa ở đâu? Tại Quán Vỉ nướng phải không ạ?”

“Chúng tôi cho bọn trẻ lựa chọn. Ngày của chúng mà.”

“Thầy sẽ xem phim gì?”

“Phim về chú chó và người ngoài hành tinh.”

“Đừng,” tôi nói mặc dù tôi chưa hề xem bộ phim đó. “Nó dở lắm.”

“Nó là phim bom tấn mà.”

“Chán phèo.”

“Các nhà phê bình thích phim đó,” ông nói.

“Randall Jarrell bảo nghệ thuật là dài lâu, còn những nhà phê bình là sâu bọ của thời đại.”

“Gọi đến văn phòng tôi nhé, anh Thomas. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.”

Ông kéo cửa sổ lên, lùi xe ra khỏi lối đi và lái đến trường đại học, sau đó là đến cuộc hẹn với Tử thần.