Chương 47

Nicolina Peabody, năm tuổi, mang giày hồng, mặc quần lửng hồng và áo thun hồng. Đồng hồ đeo tay của cô bé có dây nhựa màu hồng và trên mặt số có hình một gương mặt chú heo màu hồng.

“Khi nào con đủ lớn để tự mua quần áo cho mình,” con bé nói với tôi, “con sẽ không mặc gì khác ngoài màu hồng, hồng và hồng, mọi ngày, quanh năm suốt tháng, mãi mãi.”

Levanna Peabody, cô bé chẳng mấy chốc sẽ tròn bảy tuổi, đảo mắt và nói. “Ai cũng nghĩ em là một ả đứng đường cho coi.”

Bước vào phòng khách với ổ bánh kem mừng sinh nhật đặt trên đĩa, bên dưới một nắp vung thủy tinh trong suốt, chị Viola kêu lên, “Levanna! Nói vậy thật xấu miệng. Chỉ chút xíu nữa thôi là con mắc tội ăn nói láo lếu và hai tuần cúp tiền quà vặt đấy.”

“Ả đứng đường là gì?” Nicolina hỏi.

“Một đứa mặc toàn đồ màu hồng và hôn đàn ông vì tiền,” Levanna đáp bằng giọng từng trải sành đời.

Khi tôi đỡ cánh tay từ tay chị Viola, chị nói, “Chị lấy thùng sách là đi được rồi.”

Tôi rảo nhanh khắp ngôi nhà. Không ông kẹ nào ẩn núp trong xó xỉnh.

Nicolina nói, “Nếu em hôn đàn ông miễn phí thì em có thể mặc đồ toàn màu hồng và không phải là một ả đứng đường.”

“Nếu em hôn miễn phí cả khối đàn ông, em sẽ là một con nhỏ hư đốn,” Levanna nói.

“Levanna đủ rồi!” Chị Viola la rầy.

“Nhưng mẹ ơi,” Levanna kêu lên, “sớm muộn gì em nó cũng phải biết thế giới này thế nào chứ.”

Để ý thấy sự thích thú của tôi và lí giải nó bằng khả năng vượt trội. Nicolina đáp trả lại cô chị, “Chị thậm chí còn không biết ả đứng đường là gì, chị chỉ tưởng mình biết thôi.”

“Chị biết chứ, không tin thì thôi,” Levanna quả quyết một cách chảnh chọe.

Bọn trẻ đi trước tôi xuống lối nhỏ dẫn đến chỗ chiếc xe của bà Sanchez đậu ở lề đường.

Khóa cửa xong, chị Viola bước theo sau. Chị đặt thùng sách vào ghế sau chỗ bọn trẻ ngồi rồi lên ngồi phía trước. Tôi đưa ổ bánh cho chị và đóng cửa xe.

Buổi sáng sa mạc trong trẻo, rực sáng và đứng gió. Bầu trời như một cái vạc gốm sứ xanh biếc úp ngược đổ xuống những luồng hơi khô nóng.

Mặt trời vẫn nằm đằng đông, mọi cái bóng đổ dài về hướng tây, như thể khao khát muốn có đường chân trời mà màn đêm còn che kín. Và dọc theo con phố lặng gió, chỉ mình bóng tôi di chuyển.

Nếu có các thực thể siêu nhiên thì lúc này chúng không hiện lên.

Khi tôi vào xe và nổ máy, Nicolina nói, “Con không bao giờ hôn bất kì người đàn ông nào, dù thế nào đi nữa, con hôn mẹ, chị Levanna và dì Sharlene thôi.”

“Lớn lên em sẽ muốn hôn đàn ông,” Levanna dự đoán.

“Không đâu.”

“Có đấy.”

“Không mà,” Nicolina tuyên bố chắc nịch. “Chỉ có chị, mẹ, dì Sharlene và Cheevers nữa.”

“Cheevers là con trai,” Levanna nói trong lúc tôi cho xe ra khỏi lề và bắt đầu tiến đến nhà Sharlene.

Nicolina cười khúc khích. “Cheevers là con gấu.”

“Thằng đó là con gấu đực.”

“Bạn ấy là gấu bông.”

“Nhưng nó vẫn là con trai,” Levanna quả quyết. “Thấy chưa, chuyện này đã bắt đầu rồi đấy, em muốn hôn bọn đàn ông con trai.”

“Em không phải đứa hư đốn,” Nicolina khăng khăng. “Em sẽ thành bác sĩ chăm sóc chó.”

“Đó gọi là bác sĩ thú y, và người ta không mặc toàn màu hồng, hồng và hồng, mọi ngày, quanh năm suốt tháng mãi mãi.”

“Em sẽ là người đầu tiên làm vậy.”

“Vậy thì,” Levanna nói, “nếu chị có chú chó bị ốm và em là bác sĩ thú y mặc đồ toàn màu hồng thì chị nghĩ mình vẫn sẽ đưa chó đến chỗ em vì chị biết em sẽ giúp nó khỏe lên.”

Theo lộ trình vòng vèo, kiểm tra kính chiếu hậu, tôi lái qua sáu khu nhà để đến hai khu cách xa trên đường Maricopa Lane.

Dọc đường đi, chị Viola dùng điện thoại của tôi gọi cho cô em để bảo rằng chị đang đưa bọn trẻ qua chơi.

Ngôi nhà ván ghép màu trắng sạch sẽ nằm trên Maricopa có cửa chớp màu xanh dừa cạn và những cây cột xanh dương ở mái hiên. Ngoài hiên nơi tụ họp hàng xóm là bốn xích đu và một ghế đánh đu.

Sharlene đang ngồi xích đu khi chúng tôi ngừng xe ở lối vào.

Chị là một phụ nữ to lớn với nụ cười tươi rói và giọng nói du dương lí tưởng cho một ca sĩ dàn đồng ca, đó vốn là công việc của chị.

Posey, chú chó lông vàng, nhổm dậy khỏi sàn nhà dưới mái hiên, đứng cạnh chị, vẫy lia lịa cái đuôi đẹp đẽ của nó, háo hức khi trông thấy bọn trẻ, ở yên tại chỗ không phải nhờ dây buộc mà do mệnh lệnh nhẹ nhàng của chủ nhân.

Tôi mang bánh kem vào bếp, tại đó tôi lịch sự từ chối khi chị Sharlene mời dùng đá chanh, bánh táo, ba loại bánh quy khác nhau và đậu phộng giòn.

Nằm trên sàn chống bốn chân lên trời, móng vuốt cụp xuống, Posey nằn nì muốn được xoa bụng và bọn trẻ nhanh chóng làm điều đó.

Tôi quỳ một chân và gây gián đoạn lúc đầu để nói lời chúc mừng sinh nhật Levanna. Tôi trao cho mỗi đứa trẻ một cái ôm siết.

Bọn trẻ có vẻ nhỏ nhắn và mong manh quá đỗi. Thế nên chỉ cần chút sức lực cũng đủ bóp nát chúng, bóc toạc chúng ra khỏi thế giới này. Tình trạng dễ bị xâm hại của chúng khiến tôi lo sợ.

Chị Viola theo tôi ra đến tận hiên trước, tới đó chị lên tiếng. “Em đưa cho chị tấm hình cái gã mà chị phải coi chừng nhé.”

“Chị không cần nữa đâu. Gã... hết hình rồi.”

Đôi mắt to tròn của chị chứa đầy sự tin cậy mà tôi không đáng nhận. “Odd, nói thật cho chị biết đi, em có còn thấy sự chết chóc nơi chị không?”

Tôi không biết chuyện gì sẽ đến nhưng dù buổi ban ngày ở sa mạc tạo cảm giác sáng chói mắt tôi những giác quan thứ sáu của tôi lại thấy nó có vẻ đen tối dữ dội, với tiếng sấm vang rền sắp xảy tới. Thay đổi kế hoạch của họ, hoãn buổi xem phim và ăn tối tại Quán Vỉ nướng, như vậy chắc chắn đã đủ để thay đổi số phận của họ. Chắc chắn.

“Chị ổn rồi. Bọn trẻ cũng vậy.”

Ánh mắt chị nhìn vào mắt tôi dò xét và tôi không dám quay đi. “Thế còn em thì sao, Odd? Bất kể chuyện gì xảy đến... có lối nào cho em đi qua để đến nơi an toàn không?”

Tôi gượng cười, “Em biết tất cả mọi thứ về Thế giới bên kia và Kiếp sau mà chị nhớ không?”

Chị dán chặt mắt vào tôi thật lâu, sau đó vòng tay qua người tôi. Chúng tôi ôm nhau thật chặt.

Tôi không hỏi chị Viola rằng chị có thấy sự chết chóc nơi tôi không. Chị chưa bao giờ tuyên bố có khả năng đoán trước... vậy mà tôi sợ chị sẽ trả lời là thấy.