Chương 49

Đồ lưu niệm. Chiến lợi phẩm. Những món đồ thôi thúc trí tưởng tượng và lay động con tim trong những đêm cô đơn.

Dường như cái hộp thiêu đốt tay tôi, tôi bỏ nó trở vào ngăn ướp lạnh. Tôi vung chân đá ngăn tủ đóng lại.

Tôi nhất quyết tránh xa tủ lạnh, nhất quyết băng qua gian bếp, nhưng tôi không nhận thức được mình đang đi đến bồn rửa cho đến khi thấy mình đứng tại đó.

Dựa vào thành bếp, gập người ra trước, tôi cố trấn áp ham muốn trút bỏ đĩa bánh của bà Sanchez.

Suốt thời gian từ đó đến giờ, tôi đã nhìn thấy những thứ khủng khϊếp. Có cái còn ghê rợn hơn cả thứ nằm trong hộp nhựa Rubbermaid. Thế nhưng trải nghiệm không miễn nhiễm tôi khỏi cảm giác kinh hoàng, và hành động tàn ác của con người vẫn có sức mạnh tàn phá tôi, nới lỏng các mối nối trên đầu gối tôi.

Muốn rửa tay rồi tóe nước lạnh lên mặt nhưng tôi không muốn đυ.ng tới vòi nước nhà Robertson. Tôi lưỡng lự trước ý nghĩ sử dụng xà phòng của gã.

Chín hộp nữa nằm đợi trong ngăn ướp lạnh. Người khác sẽ muốn mở chúng. Nhưng tôi không tò mò về phần còn lại trong bộ sưu tập quái gở kia.

Trong tập hồ sơ mang tên mình, Robertson không kẹp gì khác ngoài tờ lịch ngày mười lăm tháng Tám, ám chỉ rằng sự nghiệp sát thủ của gã sẽ bắt đầu vào ngày đó. Vậy mà bằng chứng trong ngăn ướp lạnh lại cho thấy hồ sơ của gã đã dày cộm.

Mồ hôi túa khắp người, mặt mày nóng bừng, sống lưng lạnh toát. Lẽ ra tôi cũng chẳng cần tắm tại bệnh viện.

Tôi xem đồng hồ đeo tay, 10:02.

Sân bowling đến một giờ mới mở cửa hoạt động. Buổi trình chiếu đầu tiên của bộ phim sốt vé về chú chó cũng lên lịch lúc một giờ.

Nếu giấc mơ báo điềm của tôi sắp thành hiện thực thì bằng chứng cho thấy tôi còn không quá ba tiếng đồng hồ để tìm ra tên đồng bọn của Robertson và ngăn chặn hắn.

Tôi rút điện thoại di động khỏi thắt lưng. Bật mở. Kéo ăng-ten lên. Nhấn nút mở nguồn. Xem biểu tượng hãng sản xuất hiện ra và lắng nghe nhạc hiệu.

Cảnh sát trưởng Porter chắc chưa tỉnh lại. Ngay cả khi đã mở mắt ra rồi thì đầu óc của ông cũng sẽ lơ mơ bởi tác dụng kéo dài của thuốc gây mê, thuốc giảm đau hay những thứ tương tự và bởi cơn đau. Ông không có sức lực cũng như sự tỉnh táo để hướng dẫn thuộc cấp.

Ở mức này hay mức khác, tôi quen biết tất cả nhân viên trong Sở Cảnh sát thị trấn Pico Mundo. Song không ai biết năng lực dị thường của tôi và không ai đối xử tốt với tôi như cảnh sát trưởng Porter.

Nếu tôi đưa cảnh sát đến ngôi nhà này, cho họ thấy những thứ nằm trong ngăn ướp lạnh và nài nỉ họ huy động mọi nguồn lực để tìm hiểu danh tính của tên đồng bọn với Robertson thì họ sẽ cần hàng giờ để nắm bắt được tình hình. Bởi lẽ họ không có giác quan thứ sáu như tôi và sẽ không dễ dàng bị thuyết phục rằng chuyện này có thật nên họ sẽ không khẩn trương như tôi.

Cảnh sát sẽ giữ chân tôi lại đây trong khi họ điều tra tình hình. Dưới mắt họ, tôi cũng đáng ngờ như Robertson, vì tôi đã vào nhà gã một cách bất hợp pháp. Ai dám chắc họ không nghi ngờ chính tôi thu thập những bộ phận thân thể này và đem bỏ mười hộp nhựa Rubbermaid vào ngăn ướp lạnh để đổ tội cho gã?

Nếu phát hiện xác Bob Robertson và nếu cảnh sát trưởng không qua khỏi biến chứng sau phẫu thuật, lạy trời đừng như vậy, thì chắc chắn tôi sẽ bị bắt và mang tội mưu sát.

Tôi tắt điện thoại.

Không có cái tên nào để tập trung sức hút siêu linh, không có ai để nhờ hỗ trợ, tôi va vào tường và cú đập khiến răng tôi kêu lách cách.

Có gì đó rơi xuống sàn bên một căn phòng khác: lần này không phải chỉ là tiếng cửa đóng thịch, không phải chỉ là tiếng gõ khẽ mà là tiếng uỵch nặng nề và âm thanh đổ vỡ.

Thất vọng tràn trề đến mức không thèm thận trọng, tôi tiến đến cánh cửa lò xo, cố nhét điện thoại vào thắt lưng. Tôi làm rơi điện thoại, bèn bỏ đó lát nữa lấy sau, rồi xô cánh cửa lò xo đi vào phòng khách.

Một cây đèn đã đáp xuống sàn. Chân đèn bằng gốm sứ vỡ tan tành.

Khi kéo giật cửa chính ra và không thấy ai đứng ngoài hiên hay bãi cỏ, tôi sập cửa lại. Mạnh tay. Tiếng động âm vang làm rung chuyển ngôi nhà và việc gây ồn ào khiến tôi dễ chịu hết sức sau quá nhiều hành động lén lút. Cơn giận của tôi dịu đi.

Tôi lao qua cửa tò vò, vào hành lang hẹp, truy tìm thủ phạm.

Phòng ngủ, tủ quần áo, phòng làm việc, phòng tắm. Không có ai.

Bầy quạ trên mái nhà không thể hất đổ cây đèn. Cũng không thể là gió. Không thể là động đất.

Khi tôi trở vào bếp để lấy điện thoại và rời khỏi ngôi nhà, Robertson đang ở đó đợi tôi.