Chương 63

Stormy Llewellin và tôi đã đi từ trại huấn luyện binh lính sang cuộc đời thứ hai trong số ba kiếp sống. Chúng tôi đang cùng nhau thực hiện những chuyến phiêu lưu vĩ đại sang thế giới bên kia.

Đa số là các hành trình lãng mạn thú vị đến những địa điểm mờ ảo kì bí, cùng các tình tiết vui vẻ đầy những nhân vật lạ lùng, trong đó bao gồm Ngài Indiana Jones, người sẽ không thừa nhận thật ra ông là Harrison Ford, còn có Luke Skywalker, và cả dì Cymry của tôi, người rất giống quái vật Jabba the Hutt nhưng đẹp cực kì, và tất nhiên phải có luôn Elvis.

Những trải nghiệm khác lạ lùng hơn, đen tối hơn, toàn sấm sét, mùi máu và bầy ông kẹ lượn lờ cùng mẹ tôi thỉnh thoảng phải chạy trên bốn chân.

Đôi lúc tôi nhận thấy Chúa trời và các thiên sứ của Ngài đang nhìn xuống tôi từ trên bầu trời thế giới mới này. Họ có khuôn mặt khổng lồ, lờ mờ, mang màu xanh lá cây mát mẻ dễ chịu, nhiều lúc màu trắng, tuy họ không có nét nào khác ngoài cặp mắt. Không mũi, không miệng, lẽ ra họ phải kinh khủng lắm, thế nhưng họ bày tỏ sự yêu thương chăm sóc, và tôi luôn cố nở nụ cười với họ trước khi họ tan biến vào mây trời.

Cuối cùng tôi lấy lại được sự minh mẫn để nhận ra mình đã trải qua cuộc phẫu thuật và đang nằm trên giường bệnh trong căn phòng nhỏ ở Khoa hồi sức tích cực thuộc Bệnh viện đa khoa của hạt.

Vậy là tôi chưa đi khỏi trại huấn luyện binh lính.

Chúa và các thiên sứ thật ra là bác sĩ, y tá đeo khẩu trang. Dì Cymry, bất kể ở đâu, có lẽ cũng không giống quái vật Jabba the Hutt chút nào.

Một y tá bước vào phòng khi thấy dữ liệu truyền đi từ máy đo nhịp tim của tôi thay đổi, cô lên tiếng, “Xem ai tỉnh này. Cậu có biết tên mình không?”

Tôi gật đầu.

“Cậu nói tên được không?”

Đến khi cố đáp lại tôi mới nhận ra mình yếu đến mức nào. Giọng tôi nhỏ và thều thào, “Odd Thomas.”

Khi cô quá chú ý đến tôi và bảo rằng tôi hệt như vị anh hùng, cam đoan tôi sẽ khỏe lại, tôi thều thào “Stormy” bằng giọng đứt quãng.

Tôi sợ kêu tên nàng. Sợ phải hứng chịu tin dữ. Thế nhưng cái tên thân thương đối với tôi đến nỗi lập tức tôi thích cảm nhận nó trên đầu lưỡi một khi đủ sức kêu lên.

Cô y tá tưởng rằng tôi kêu đau họng, và khi cô gợi ý có thể để một, hai mẩu nước đá nhỏ tan trong miệng tôi, tôi lắc đầu mạnh hết sức và nói, “Stormy. Tôi muốn gặp Stormy Llewellin.”

Tim tôi đập mạnh. Tôi nghe tiếng bíp bíp nhỏ và nhanh phát ra từ máy đo điện tâm đồ.

Y tá đưa bác sĩ đến khám cho tôi. Xem ra ông ta kinh ngạc trước tôi, một phản ứng mà không đầu bếp chiên nướng thức ăn nào trên thế giới quen với nó và không một ai có thể cảm thấy thoải mái về nó.

Ông ta dùng cụm từ “anh hùng” quá nhiều, và bằng giọng khò khè, tôi yêu cầu ông ta đừng lặp lại từ đó nữa.

Tôi thấy mệt rã rời. Tôi không muốn chợp mắt trước khi gặp Stormy. Tôi nhờ họ đưa cô ấy vào.

Việc họ không phản ứng tức thì trước thỉnh cầu của tôi khiến tôi hoảng sợ lần nữa. Tim đập thình thịch, vết thương của tôi nhói lên đồng thanh, bất chấp mọi liều thuốc giảm đau tôi đang được truyền.

Họ lo rằng ngay cả cuộc gặp gỡ năm phút cũng gây cho tôi quá nhiều căng thẳng, nhưng tôi van nài và họ để nàng vào Khoa hồi sức tích cực.

Nhìn thấy nàng, tôi bật khóc.

Nàng cũng khóc. Đôi mắt Ai Cập đen huyền.

Tôi quá yếu không thể chìa tay tới nàng. Nàng luồn tay qua thanh chắn của giường, áp tay lên tay tôi. Tôi tìm thấy sức mạnh để đan bàn tay tôi vào bàn tay nàng, một nút thắt tình yêu.

Nhiều giờ liền, nàng ngồi ngoài phòng đợi của Khoa hồi sức tích cực trong bộ đồng phục của tiệm kem Burke & Bailey mà nàng cực ghét. Giày hồng, vớ trắng, váy hồng, áo kết hợp hai màu trắng hồng.

Tôi nói với nàng rằng đây chắc hẳn là trang phục sặc sỡ nhất từng xuất hiện ở phòng đợi của Khoa hồi sức tích cực. Nàng cho tôi biết Ozzie “bé” đang ở ngoài kia, ngồi trên hai cái ghế, mặc quần vàng và áo sơmi kiểu Hawaii. Chị Viola cũng ngoài đó, và cả cô Terri Stambaugh.

Khi tôi hỏi tại sao nàng không đội mũ lưỡi trai hồng, nàng ngạc nhiên sờ tay lên đầu, lần đầu tiên phát hiện ra mình không đội mũ. Tôi mất mũ trong cơn hỗn loạn tại khu mua sắm.

Tôi nhắm mắt và khóc, không phải vì vui sướиɠ mà vì đau xót. Tay nàng siết chặt tay tôi, nàng truyền cho tôi sức mạnh để thϊếp đi và dám trải qua những giấc mơ về bọn yêu ma.

Sau đó nàng ghé thăm tôi thêm lần nữa trong năm phút, và khi nàng nói chúng tôi cần hoãn đám cưới, tôi nhất mực giữ nguyên kế hoạch vào thứ Bảy. Sau chuyện đã xảy ra, thành phố chắc chắn sẽ cắt giảm mọi thủ tục rườm rà, và nếu bác của Stormy không chịu làm lễ cho chúng tôi trong phòng bệnh, sẽ có chánh án thực hiện.

Tôi đã hi vọng ngay sau đám cưới, hai đứa sẽ động phòng. Song đám cưới lúc nào đối với tôi cũng quan trọng hơn đêm tân hôn, bây giờ lại càng quan trọng hơn bao giờ hết. Chúng tôi còn cả quãng đời dài để ngủ với nhau.

Trước đó nàng hôn tay tôi. Giờ nàng chồm lên thanh chắn, hôn môi tôi. Nàng là sức mạnh của tôi. Nàng là định mệnh của tôi.

Không hề có ý thức về thời gian, tôi ngủ lơ mơ chập chờn.

Người tiếp theo vào thăm tôi, bà Karla Porter, xuất hiện sau khi y tá nâng giường tôi lên và cho tôi uống vài ngụm nước. Bà Karla ôm tôi, hôn lên má, lên trán tôi, và cả hai đã cố mà vẫn không ngăn được nước mắt.

Chưa bao giờ tôi nhìn thấy bà Karla khóc. Bà mạnh mẽ, bà cần phải thế. Giờ đây bà có vẻ suy sụp.

Tôi lo tình hình của cảnh sát trưởng bỗng trở nặng nhưng bà nói không có chuyện đó.

Bà mang đến tin tốt lành rằng cảnh sát trưởng sẽ được đưa ra khỏi Khoa hồi sức tích cực ngay đầu giờ sáng mai. Ông đã bình phục hẳn.

Thế nhưng sau nỗi kinh hoàng ở khu mua sắm Green Moon, không ai trong chúng tôi còn như trước nữa. Thị trấn Pico Mundo cũng vĩnh viễn thay đổi.

Nhẹ nhõm khi biết cảnh sát trưởng sẽ bình phục, tôi không nghĩ đến chuyện hỏi han về vết thương của mình, Stormy Llewellin còn sống; lời hứa của Xác ướp Gypsy sẽ được thực hiện. Mọi chuyện khác không thành vấn đề nữa.