Chương 66

Trong một thời gian, tôi đã phát điên. Chứng điên đeo đẳng gia đình tôi.

Nhà tôi có lịch sử lâu đời về việc tránh né thực tế.

Một phần trong con người tôi biết rõ, ngay từ giây phút Stormy đến bên tôi tại khoa hồi sức tích cực, nàng đã trở thành một người chết còn nán lại trần gian. Sự thật quá đau lòng đến mức không thể chấp nhận. Trong tình trạng của tôi vào chiều tối thứ Tư ấy, cái chết của nàng sẽ trở thành vết thương quá sâu, và tôi sẽ rời bỏ cuộc đời này.

Hồn người chết không nói chuyện. Tôi không biết lí do. Thế nên tôi nói luôn phần Stormy trong những cuộc đối thoại giữa nàng và tôi diễn ra suốt tuần qua. Tôi nói luôn giùm nàng những điều tôi biết nàng muốn nói. Tôi gần như có thể đọc tâm trí nàng. Chúng tôi hết sức gắn bó, hơn mức bạn thân; cực kì gần gũi, hơn mức tình nhân. Stormy Llewellin và tôi là định mệnh của nhau.

Mặc kệ những vết thương quấn băng, cảnh sát trưởng ôm chặt lấy tôi và cho tôi trút nỗi khổ trong vòng tay như người cha của ông.

Sau đó, Ozzie “bé” đưa tôi đến chiếc tràng kỷ trong phòng khách. Anh ngồi với tôi, cái ghế nghiêng hẳn sang phía anh.

Cảnh sát trưởng kéo ghế lại gần. Bà Karla ngồi lên thành ghế tràng kỷ, bên cạnh tôi. Cô Terri ngồi xuống sàn nhà trước mặt tôi, đặt một tay lên đầu gối tôi.

Stormy xinh đẹp của tôi đứng ngoài quan sát. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ai đáng yêu hơn vẻ mặt nàng dành cho tôi vào giây phút đau đớn ấy.

Cầm tay tôi, Ozzie “bé” nói, “Em biết phải để cô ấy đi mà, cậu em thân mến.”

Tôi gật đầu vì chẳng nói nên lời.

Rất lâu sau cái ngày mà hiện tại tôi đang viết về, Ozzie bảo tôi giữ giọng văn của bản thảo này tươi sáng hết mức có thể bằng cách đóng vai người kể chuyện đáng ngờ, như nhân vật chính trong tác phẩm Vụ ám sát Roger Ackroyd của Agatha Christie. Tôi bày trò bịp bợm với một số động từ. Suốt từ đầu đến cuối, tôi thường viết về Stormy và tương lai chung đôi của hai đứa với thì hiện tại, như thể chúng tôi vẫn còn sánh bước cạnh nhau trong cuộc đời này. Nhưng không còn nữa rồi.

Ozzie hỏi, “Cô ấy đang ở đây phải không?”

“Dạ phải.”

“Cô ấy không rời em một giây phút nào, phải không?”

Tôi gật đầu.

“Em không muốn tình yêu của em dành cho cô ấy và tình yêu của cô ấy dành cho em khiến cô ấy ở lại đây trong khi cô ấy cần đi tiếp.”

“Không.”

“Không công bằng đối với cô ấy, Odd. Không công bằng với cả hai đứa em.”

Tôi lên tiếng, “Nàng xứng đáng có được... cuộc phiêu lưu kế tiếp.”

“Đến lúc rồi, Odd.” Đó là lời của cô Terri. Kí ức về chú Kelsey, người chồng quá cố của cô đã khắc sâu trong tâm hồn cô.

Run rẩy trong nỗi sợ hãi về một cuộc sống thiếu vắng Stormy, tôi nhổm dậy khỏi tràng kỷ và ngập ngừng đến bên nàng. Nàng vẫn mặc bộ đồng phục của tiệm kem Burke & Bailey, dĩ nhiên, không có chiếc mũ hồng nghênh nghênh, vậy mà trông nàng xinh xắn hơn bao giờ hết.

Những người thân quen của tôi không biết nàng đứng đâu, cho đến khi tôi bước đến trước mặt nàng và áp một tay lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng. Quá ấm áp.

Hồn người chết không thể nói, nhưng nhìn môi nàng tôi hiểu được nàng nói không thành tiếng ba từ: Em yêu anh.

Tôi hôn nàng, tình yêu đã qua đời của tôi, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, tôi ôm nàng trong tay, vùi mặt vào tóc nàng, cổ nàng.

Một lúc sau, nàng đặt tay dưới cằm tôi. Tôi ngẩng đầu lên.

Thêm ba từ nữa. Vui. Kiên nhẫn.

“Anh sẽ gặp lại em trong giai đoạn tại ngũ,” tôi hứa, đó là cách nàng gọi cuộc sống kế tiếp, sau thời gian ở trại huấn luyện binh lính.

Đôi mắt của nàng. Nụ cười của nàng. Giờ những thứ đó chỉ còn trong kí ức.

Tôi để nàng đi. Nàng quay người, đi ba bước, bóng dáng nhạt nhòa. Nàng ngoái đầu lại, tôi với tay nhưng nàng biến mất.