Chương 67: Hết

Dạo này tôi sống một mình trong căn hộ của Stormy với sự pha trộn đa dạng đồ đạc mua từ cửa hàng giá rẻ. Những cây đèn đứng đã cũ có chụp đèn bằng vải lụa kết chuỗi tua rua. Mấy cái ghế phong cách Stickley với ghế gác chân kiểu thời Victoria tương phản nhau. Tranh Maxfield Parrish và những lọ hoa bằng thủy tinh carnival.

Nàng chưa bao giờ có được nhiều thứ trong cuộc đời này, nhưng với những thứ giản dị nhất, nàng đã biến góc trời riêng của mình trở nên đẹp đẽ như bất kì cung điện nào của vua chúa. Chúng ta có thể thiếu thốn tiền bạc của cải nhưng tài sản vĩ đại nhất là thứ nằm trong tim ta.

Tôi vẫn thấy được hồn người chết và thỉnh thoảng tôi bị buộc phải làm gì đó liên quan đến chuyện ấy. Như trước đây, chiến lược tiên phong này thường dẫn đến kết quả số lượng quần áo cần giặt khác với ngày thường.

Đôi lúc, tỉnh giấc nửa đêm, tôi nghĩ mình nghe thấy giọng nàng đang nói, Kể em nghe đi cưng. Tôi tìm nàng nhưng nàng không bao giờ ở đó. Nhưng nàng luôn luôn ở đó đấy chứ. Thế nên tôi kể cho nàng nghe, nói cho nàng biết mọi chuyện xảy ra với tôi gần đây.

Elvis quanh quẩn bên tôi nhiều hơn trước đây. Ông thích ngắm tôi ăn. Tôi mua vài đĩa nhạc của ông và chúng tôi cùng ngồi ở phòng khách, trong ánh sáng cây đèn bọc lụa dìu dịu, lắng nghe giọng hát khi ông còn trẻ, còn sống và biết mình thuộc về nơi nào.

Stormy tin rằng chúng tôi đang ở trong trại huấn luyện binh lính để học tập, rằng nếu chúng tôi không kiên nhẫn vượt qua mọi trở ngại của thế giới này và những vết thương do nó gây ra thì chúng tôi sẽ không có được cuộc đời tiếp theo trong chuyến phiêu lưu vĩ đại. Để lại được bên nàng, tôi sẽ rèn luyện tính nhẫn nại của một người gan lì, nhưng dường như đối với tôi, việc huấn luyện khó khăn quá mức cần thiết.

Tên tôi là Odd Thomas. Tôi là đầu bếp chiên nướng thức ăn. Tôi sống một cuộc đời khác lạ, tại đây trong thị trấn Pico Mundo của tôi, thế giới nhỏ bé của tôi. Tôi thanh thản.

* * *

Thực hiện bởi nhóm Biên tập viên : Mai – vivian.nguyen – tuongmy (Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)