Chương 10: Đường Uyển.

“Vậy kết quả thế nào?” Tô Dương hỏi.

“Hủy bỏ hôn ước.”

Tô Dương nhíu mày, “Đây cũng quá rẻ cho bọn họ rồi!”

“Không hề rẻ.” Ninh Nê nhẹ giọng nói: “Ba tớ nói sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.”

Ninh Nê vẫn luôn biết ba cô, Ninh Thành, mặc dù ở nhà đối với cô và dì An luôn có tính tình tốt, nhưng ở bên ngoài ông tuyệt đối không phải là người lương thiện.

"Tớ suýt nữa quên mất, chú Ninh là con gái nô!” Ninh Nê đau như đau con mắt, ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong lòng bàn tay sợ rơi.

Chưa kể còn có dì An đi theo của mình, một nhân vật có một không hai trong giới chính trị.

“Không phải cậu nói có bất ngờ sao?” Ninh Nê nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì đặc biệt.

Nói đến đây, Tô Dương lập tức trở nên thần bí, thuận thế kéo Ninh Nê vào trong quán bar, "Đi theo tớ!"

Hai người băng qua sàn nhảy xa hoa trụy lạc, đi tới hàng ghế dài mà Tô Dương thường lui tới.

"Cậu nhìn đi.” Ninh Nê nghe theo lời bạn mình, nhìn về hướng cô ấy chỉ.

Chỉ thấy một khu vực trống, một vài người đàn ông và phụ nữ có khuôn mặt hơi quen thuộc tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Họ trịch thượng nhìn cô gái đang quỳ trên sàn nhà tối om trong vòng tròn, vành mắt cô gái phiếm hồng nhưng biểu lộ giận dữ, mấy người bất cần đời nở nụ cười giễu cợt chứa đầy sự khinh bỉ và chế giễu.

"Chậc, đυ.ng phải người khác còn khóc sao? Đường tiểu thư dùng khuôn mặt này đi câu dẫn hôn phu của người khác sao?"

"Lại nói Lục thiếu gia có tiền như vậy, làm sao còn để cô ở chỗ này làm bồi bàn a? Làm sao còn không có cưới cô vào cửa chứ??"

"Lời nói này, cũng không nhìn cha mẹ người ta một chút xem có đồng ý hay không!"

"Đường Uyển, cái tên dễ nghe như vậy đặt trên người cô thật đúng là chà đạp!"

Ở đây tiếng cười lên xuống thất thường, cuối cùng Ninh Nê cũng nhìn thấy rõ cô gái bồi bàn đang bị chế giễu.

Cô ta có bề ngoài đơn thuần, khung xương nhỏ yếu.

Đuôi mắt hơi đỏ và cụp xuống dưới, hàng lông mày lá liễu khiến cả khuôn mặt trông vô tội và đáng thương.

Tuy nhiên, trên mặt cô ta tràn đầy kiên nghị.

Chẳng phải đây là người phụ nữ mà Lục Xuyên cầu hôn trong tiệc đính hôn ngày hôm qua - Đường Uyển sao.

"Tôi không có đi câu dẫn vị hôn phu của người khác. Tôi và A Xuyên thực sự yêu nhau!"

Ninh Nê: "..."

Tô Dương khóe môi giật giật, "Thật đúng là không biết xấu hổ." Nếu đêm qua cô đuổi kịp, cô nhất định phải chiêu đãi người phụ nữ này một bạt tai.

Cô nhìn bạn tốt của mình, "Lục Xuyên thì tớ không làm gì được, nhưng dọn dẹp Đường Uyển này thì dễ như trở bàn tay, cậu có biết cô ta ngu xuẩn như thế nào không? Tớ tra ra được cô ta đang làm bồi bàn ở đây, còn chưa kịp xuất thủ thì cô ta đã tự mình đυ.ng phải..."

"Thấy người đàn ông thò tay vào váy người phụ nữ bên cạnh, cô gái kia ỡm ờ tán tỉnh cười mắng vài câu, Đường Uyển liền cho rằng người đàn ông kia chính là ép buộc người khác, ngay lập tức dùng lời lẽ chính nghĩa tố cáo người đàn ông kia có hành vi khiếm nhã với một người phụ nữ đàng hoàng, khiến đôi nam nữ người ta cực kỳ xấu hổ ..."

"Sau đó, người đàn ông tức giận đến mức trực tiếp khiếu nại cô ta, quản lý quán bar đã dạy dỗ cô ta một trận. Sau đó, cô ta bưng rượu quay đầu lại thì đυ.ng vào người chúng tớ, mình không mọc mắt cũng không xin lỗi, còn làm như thể chúng tớ bắt nạt cô ta ... Thật không biết Lục Xuyên coi trọng cô ta ở điểm nào!"

"... Tớ cũng rất tò mò."

Ai.

Ninh Nê thở dài.

Chẳng lẽ Lục Xuyên tìm Đường Uyển là bởi vì cảm thấy mình không xứng với cô?

Ngay lúc Ninh Nê còn đang mơ hồ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Uyển Uyển!”

Một giây sau, Lục Xuyên vội vàng chạy tới đẩy đám người sang một bên, cứu Đường Uyển đang bị kẹt trong nước lửa, đau lòng ôm cô ta vào ngực.