Chương 13: Cúp điện thoại

Giữa hai chân giống như có thứ gì đó chảy ra, Ninh Nê khó chịu cọ xát, "Ô......"

"Bảo bảo ngứa sao?" Văn Hoài cười nhẹ, "Nhưng anh còn chưa nói xong đâu, bảo bảo muốn biết thế nào đây? Anh đi làm rồi, em phải làm sao bây giờ?"

Có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh, có lẽ là do giọng nói của người đàn ông đầu bên kia điện thoại quá êm tai, hoặc có lẽ là những lời cô vừa nghe được bên ngoài cửa phòng ba Ninh ...

Rõ ràng trong đầu Ninh Nê biết rằng mình không nên để ý đến người đàn ông xấu xa ô ngôn uế ngữ này nữa. Tuy vậy, cô vẫn không tự chủ được nhẹ giọng hỏi, "Sao ... nên làm sao bây giờ?"

"Lúc anh đi làm, anh sẽ trói bảo bảo lại và nhốt vào l*иg để em không trốn thoát được. Sau đó nhét gậy mát xa vào trong tiểu nộn huyệt của bảo bảo, hai núʍ ѵú nhỏ được kẹp bằng kẹp núʍ ѵú, anh sẽ ở công ty xem camera giám sát em bị gậy mát xa chơi đến mức phun nước, làm cho khắp mọi nơi đều là ....."

"Không đúng." Văn Hoài cười nhẹ, tiếp tục nói, "Một gậy mát xa có quá ít hay không? Dù sao tao bức của bảo bảo tham lam như vậy, lần làʍ t̠ìиɦ trước còn tham lam cắn anh không thả ...... Ân, đằng sau cũng nhét một cái có được không?"

"Không ...... Không được, đằng sau không thể ăn được ..... Mà lại ...... Chỗ kia sao có thể nhét cây gậy mát xa được."

"Ăn được, Nê Nê lợi hại như vậy." Người đàn ông xấu xa dỗ dành.

"Ô .... Anh thật xấu xa ......” Cô dường như đã thực sự nhìn thấy cảnh tượng đó, bị người đàn ông nhốt trong l*иg, trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của anh.

Nhiệm vụ hàng ngày chính là chờ anh đi làm về, tích trữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh mà dươиɠ ѵậŧ xuất ra cho đến khi no bụng ...

Ninh Nê gần như co rúm lại vì xấu hổ, giọng nói tinh tế của cô khiến người đàn ông đầu bên kia điện thoại hận không thể đυ. cô ngay bây giờ.

“Bảo bảo, anh muốn gọi video với em.” Người đàn ông thấp giọng, đang trưng cầu ý kiến của cô.

“Không thể.” Ninh Nê khẽ nấc lên, lẩm bẩm, đừng tưởng cô không biết anh muốn làm gì.

“Được.” Anh tựa hồ cười khe khẽ, một giây sau liền cúp điện thoại.

"..." Xuân thủy ở hạ thân nhớp nháp, Ninh Nê nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp, hốc mắt ủy khuất đỏ hoe.

Anh ..... tại sao anh lại làm thế này?

Chỉ vì cô từ chối yêu cầu gọi video của anh, cho nên anh liền cúp điện thoại mà không chút do dự ...

Đó có phải là tất cả những gì anh nghĩ trong đầu không?

Ngay lúc Ninh Nê đang khổ sở khóc ròng vì khoảng trống giữa hai chân thì điện thoại rung lên, màn hình sáng lên.

Trên WeChat, "Lão công"" gửi yêu cầu gọi video ——

Không cần suy nghĩ cũng biết là người đàn ông kia.

Không nghĩ tới, anh không chỉ lưu số điện thoại di động của cô mà còn lặng lẽ thêm vào WeChat.

Cô gái nhỏ trong lòng còn đang nghĩ đến thù vừa rồi cho nên không nhận lời ngay.

Giọng nói của yêu cầu gọi video vang lên không biết mệt mỏi, như thể cô không tiếp liền sẽ không yên.

Hơn nửa đêm rồi, nếu anh một mực nhao nhao gọi đến thì phải làm sao bây giờ?

“Bảo bảo.” Trên màn hình hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn của người đàn ông, thanh âm khàn khàn ôn nhu.

“Anh làm cái gì vậy!” Ninh Nê khẽ mắng, khẽ cắn môi, “Không phải anh vừa cúp điện thoại rồi sao? Còn gọi tới đây làm gì?” Nghe còn có chút oán trách.

Nhìn thấy cô gái nhỏ kiều diễm mềm mại đang hờn dỗi, Văn Hoài híp mắt cười, "Gọi điện thoại sẽ không nhìn thấy bảo bảo."

Thật buồn nôn.

Cô gái nhỏ lẩm bẩm khẩu tâm thị phi: “Nhưng vừa rồi tôi đã từ chối gọi video với anh rồi.”

Văn Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng, “Anh biết, cho nên lão công cũng chỉ là khách khí một chút thôi mà.”

Ninh Nê: “…” Anh thật đúng là có ý tốt nói.

"Vành mắt và khuôn mặt nhỏ sao lại đỏ như vậy?" Người đàn ông nhếch môi trêu chọc, "Vừa rồi lão công cúp điện thoại với em liền vụиɠ ŧяộʍ ủy khuất khóc sao? Hửm?"