Chương 25: Liếʍ hoa huyệt (hơi H)

Lúc Ninh Nê tắm rửa xong cũng đã là bốn mươi phút sau rồi.

Sau khi lau thân thể sạch sẽ, cô mặc chiếc áo sơ mi đen tuyền mà Văn Hoài đưa cho.

Nâng cánh tay lên ngửi ngửi, ừm, rất thơm.

Cô vừa hài lòng vừa xấu hổ, để chân trần đi tìm người đàn ông.

Cửa thư phòng bị gõ vang, Văn Hoài rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn cái đầu nhỏ thò vào, đáy mắt mang theo ý cười, "Bảo bảo, lại đây."

Ninh Nê vừa đi qua liền bị người đàn ông ôm lấy, vùi mặt vào hõm cổ yếu ớt trắng nõn của cô, khẽ hít một hơi: "Bảo bảo thơm quá."

Mái tóc đen cứng ngắc của người đàn ông cọ vào chiếc cổ mảnh khiến cô ngứa ngáy, hai má Ninh Nê nóng bừng, nhưng cô ngoan ngoãn đáp: "Anh cũng rất thơm."

Bọn họ sử dụng cùng một loại sữa tắm.

Điều Văn Hoài thích nhất chính là bộ dáng nhu thuận đến động lòng người của Ninh Nê, anh muốn dạy người nào đó đυ. cô đến chết.

Hôn lên mặt cô gái nhỏ, "Tiểu huyệt đã được tắm rửa rồi?"

"Ân....." Ninh Nê kiều diễm gật đầu, không ngừng đỏ mặt.

Bởi vì nghe được lời nói của Văn Hoài lúc trên xe, hôm nay, khi rửa hoa huyệt, cô càng cẩn thận và nghiêm túc hơn.

“Ngoan lắm.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi dưới của cô như thưởng cho cô, thu dọn đồ đạc trên bàn, để cô gái nhỏ ngồi lên trên mặt bàn.

"Ô ......" Thật lạnh, tiểu huyệt non mềm dán trên mặt bàn cứng rắn lạnh lẽo, kí©h thí©ɧ Ninh Nê vô thức cuộn người lại muốn ôm, "Ông xã......"

“Đừng nhúc nhích.” Văn Hoài không để ý đến sự nũng nịu của cô, vỗ vỗ đùi non của cô gái nhỏ, “Mở rộng chân ra, ông xã kiểm tra một chút.”

Kiểm tra cái gì nha...

Ninh Nê có chút đáng thương lại ủy khuất nghẹn ngào một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tách hai chân ra.

Khi hai chân dài trắng nõn mềm mại mở ra, hoa huyệt mũm mĩm nhỏ nhắn xinh xắn cũng lộ ra, khi đẩy ra đồi thịt, thịt mềm phấn nộn cũng lọt vào tầm mắt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tiểu bức của cô gái nhỏ đã trở lại với kích thước như một lỗ kim.

Văn Hoài nhìn chằm chằm đỏ cả mắt, tự hỏi cả ngày đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong tao bức của tiểu tao hoá này có làm cho cô banh ra hơn một chút hay không.

Có thể mất một lúc để đạt được hình dạng dươиɠ ѵậŧ của anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, xuân thủy từ trong huyệt bị ép chảy ra, Ninh Nê hoàn toàn không biết ý nghĩ đen tối trong lòng Văn Hoài, chân tâm ấm áp đều là do khí nóng anh phun ra, cô gái nhỏ bất an kiều khóc, "Ông xã, Nê Nê thật sự đã rửa sạch sẽ rồi......"

Vì cái gì không tin tưởng cô chứ ...

“Ừm, đã sạch sẽ rồi.” Anh thu liễm cảm xúc trong đáy mắt, thấp giọng cười. Buông hai cánh hoa của cô gái nhỏ ra, anh dịu dàng ngước mắt hỏi cô: "Bảo bảo ngoan như vậy, có muốn phần thưởng gì không?"

Cô gái nhỏ còn chưa kịp trả lời, anh đã cúi đầu đặt ở giữa hai chân cô, thay cô trả lời, nhẹ giọng nói: "Vậy thì thưởng cho bảo bảo được ông xã liếʍ tiểu bức, liếʍ đến phun ra ngoài có được hay không?"

Giọng nói ôn nhu khàn khàn như vậy, lại có thể thốt ra những lời thô tục tục tĩu như vậy, nhìn mái tóc đen vùi giữa hai chân mình, trong lòng Ninh Nê run lên, nuốt nước miếng nói: "Được....."

Thanh âm của cô run run, trên mặt bàn nhẵn nhụi có vết nước óng ánh, cô gái nhỏ như muốn đỏ bừng mặt, nhưng cô lại nâng cao nộn huyệt, đẩy về phía trước, "Em muốn ..... Em muốn ông xã liếʍ tiểu bức của em, Nê Nê cho ông xã uống nước ....... A——!"

Đồ lẳиɠ ɭơ này!!

Văn Hoài không chút khách khí ngậm chặt lấy chân tâm thịt mềm của cô gái nhỏ, dùng sức mυ"ŧ vào.

"Ô ——!!” Bộ phận tư mật nhất bị đầu lưỡi của người đàn ông liếʍ láp, chiếc lưỡi ấm áp càng làm càn, miêu tả kỹ nhục thịt, từng chút một tiến vào trong hoa huyệt non nớt.

Ninh Nê lại khóc không thành tiếng, đôi chân thon dài trắng nõn yếu ớt gác trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông, thân thể mềm mại run rẩy, "Ông xã ...... Nhẹ một chút ......"

Anh ăn rất hăng.

"Ô ô ô, huyệt thịt bị ăn cả rồi ....."

Thanh âm đầu lưỡi liếʍ láp nước đọng lại trên hoa huyệt khiến xương ngón tay Ninh Nê ửng hồng, Văn Hoài giữ lấy bờ mông mềm mại của cô, cơ hồ đem cả mặt vùi vào hoa huyệt của cô.

"A ..... Ông xã liếʍ thật tốt, liếʍ thật thoải mái ....."

"Ô! Cái mũi ..... Cái mũi cọ vào tiểu âm đế ....."

Cô gái nhỏ đang ngồi ở mép bàn lung lay, từ trên cao nhìn xuống, dường như đang cưỡi lên mặt Văn Hoài.

Cảnh tượng này khiến cô kí©h thí©ɧ đến mức không thể không ngước chiếc cổ mảnh khảnh lên, không dám nhìn lại. Ngẩn ngơ nhìn chiếc đèn chùm có những vòng quầng sáng trên đầu, kɧoáı ©ảʍ dưới thân tuôn trào như núi biển...

"Ô, không được ...... Ông xã, Nê Nê muốn đi tiểu..."

"Tiểu tao bức sắp bị ông xã liếʍ đến muốn đi tiểu, ô ô ô mau tránh ra..."

Văn Hoài ngoảnh mặt làm ngơ, dùng chiếc lưỡi to mô phỏng theo dươиɠ ѵậŧ của mình, đẩy toàn bộ thân thể non nớt của cô, đẩy Ninh Nê đến bờ vực bằng cách đỉnh vào khối thịt yếu ớt và mẫn cảm kia.

“A——!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ trong nộn huyệt đỏ tươi phun ra một dòng nước óng ánh, bắn tung tóe khắp bàn ghế, thậm chí cả quần áo của người đàn ông.

Phòng làm việc sáng choang, Ninh Nê khom lưng xụi lơ nằm trên bàn, hai mắt đẫm lệ mông lung, cô suýt khóc vì để người bên cạnh thấy cảnh tượng này.

Giống như tiểu mẫu cẩu, rất dâʍ đãиɠ.

"Ô ô ô......." Cô gái nhỏ xấu hổ khóc lên một tiếng, nhất là khi nhìn thấy vết nước lấp lánh trên mặt người đàn ông, cô suy sụp đến mức nhắm mắt lại không dám nhìn lần thứ hai.

“Đừng khóc.” Văn Hoài thương tiếc ôm cô gái đang khóc vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bảo thật là lợi hại, nướ© ŧıểυ nhiều cũng rất đẹp.”

Đáng tiếc nó không được quay lại.

Bất quá cũng không có gì đáng ngại, lần sau anh sẽ đυ. cô cho đến khi phun ra như vậy mới thôi.

Người đàn ông mặt mày tuấn lãng, ôn nhu vui vẻ, ôm cô gái nhỏ đang khóc đến thở không ra hơi, hôn lên thùy tai của cô, "Lần sau bảo bảo tiểu vào trong miệng của ông xã có được không, đều đút cho ông xã uống."

Cô gái nhỏ vốn dĩ cảm thấy mình quá mức dâʍ đãиɠ, đang khóc đến thương tâm, nghe vậy liền nắm lấy vạt áo trước ngực của người đàn ông bật cười, lông mi đen ướŧ áŧ, "Bẩn....."

“Không bẩn.” Văn Hoài lau đi nước mắt của cô gái nhỏ, cong môi khẽ khen, “Tiểu huyệt của bảo bảo non mềm trơn bóng, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng ngọt, rất thơm.”

Uống cả đời cũng không ngán.

"Lần sau bảo bảo cưỡi lên trên mặt ông xã, đút cho ông xã uống, được không? Uống nước xong liền ăn dươиɠ ѵậŧ bảo bảo thèm nhất, đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho bảo bảo ăn, hửm?"

Mới vừa rồi cô không phải đã cưỡi lên mặt anh sao, anh ăn dữ dội đến mức ôm mông cô muốn nuốt cả hoa huyệt của cô, cưỡi lên mặt anh có gì khác biệt?

Cô gái nhỏ bị lời nói của người đàn ông làm cho cực kỳ thẹn thùng, lông mi đen nhánh khẽ run, nép vào trong ngực anh, mềm mại ngoan ngoãn đáp lại: "Được."

Tuy bị liếʍ phun ra nước, nhưng đầu lưỡi của anh không thể so với vật kia của đàn ông, có thể khiến thịt mềm trong hoa huyệt của cô run rẩy dữ dội.

Ninh Nê ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông, một lúc sau, hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy.

Ô ...... Muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ của Văn Hoài đυ..

Nhưng cô không có gan nói ra, nhưng Văn Hoài sao có thể không cảm thấy cô gái nhỏ cọ nhẹ lên đùi anh để thỏa mãn cơn thèm?

Tiểu tao hoá của anh lại đói rồi.

Người đàn ông mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Bảo bảo không thoải mái sao?"

Ô ô không phải.

Ninh Nê muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào, nhưng khi cúi mặt ngước mắt lên nhìn nụ cười của Văn Hoài, cô mới chợt nhận ra mình bị lừa.

Rõ ràng anh biết cô muốn gì.

Ninh Nê đáng thương khóc lên, nắm chặt vạt áo trước ngực, nước mắt lưng tròng: "Anh... anh đã hứa đêm nay sẽ đút cho em ăn no mà..."

Tại sao có thể nói chuyện không tính toán gì hết......