Chương 35: Đánh cược.

Động tác của Ninh Nê bỗng nhiên dừng lại, "Cô nói ai?"

Cô hoài nghi mình nghe lầm, rốt cuộc Đường Uyển làm sao lại biết Văn Hoài?

Nhưng người mà Đường Uyển đang nói chính là Văn Hoài, người đàn ông tối qua đã gọi video cùng với cô.

Đường Uyển báo địa chỉ quán cà phê, "Ninh tiểu thư, tôi chỉ là không muốn cô bị giấu giếm."

"....."

Nhìn điện thoại đã cúp, Ninh Nê nhất thời chưa tỉnh hồn lại.

Người hầu quét dọn thấy trạng thái của cô không tốt, quan tâm hỏi: "Đại tiểu thư, cô không sao chứ?"

“Không sao.” Cô siết chặt điện thoại, hít một hơi rồi quay người rời đi.

Cô đi tìm dì An, nói cô phải ra ngoài một chuyến, tối nay mới có thể trở về ăn cơm.

Cô thừa nhận, cô thực sự bị những lời Đường Uyển nói cuốn hút.

An Giai không phát hiện cô có gì khác thường, Ninh Nê cũng không bảo tài xế đưa cô đến đó mà tự bắt taxi đến, địa điểm Đường Uyển nói cũng không tính là xa, đi mất nửa tiếng là đến.

“Ninh tiểu thư.” Đường Uyển nhìn Ninh Nê ăn mặc đơn giản nhưng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần, trong mắt hiện lên một tia cổ quái không thể nhận ra.

"Lời cô nói trong điện thoại là có ý gì?” Ninh Nê không cùng cô ta nói nhảm quá nhiều, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô biết Văn Hoài.”

Tuy rằng sắc mặt Ninh Nê rất bình tĩnh, nhưng Đường Uyển vẫn có thể nghe ra được trong lời nói của cô lộ ra vẻ khẩn trương cùng hoảng sợ, chẳng biết tại sao, đột nhiên cô bình tĩnh lại, thậm chí nhiều hơn mấy phần thong dong, điều mà Ninh Nê cô chưa bao giờ có thể cảm nhận được bị khống chế.

Cô ta âm thầm thở phào một cái, "Đúng vậy."

Hô hấp Ninh Nê có chút hỗn loạn, môi mấp máy, "Vậy các người..."

Đường Uyển tựa hồ biết cô muốn hỏi cái gì, hơi cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói: "Ninh tiểu thư, thực không dám giấu diếm —— "

"Tôi cùng Văn Hoài ca ca là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau."

"Thanh... Mai trúc mã?"

Ninh Nê ngốc trệ chớp mắt.

"Đúng.” Đường Uyển gật đầu, giống như sợ cô không tin, cô ta chuẩn bị trước một tấm ảnh, đưa đến trước mắt Ninh Nê.

Một bức ảnh một nhà bốn người.

Ninh Nê không nhận ra cặp vợ chồng trẻ trong bức ảnh, nhưng cô lại nhận ra Đường Uyển và Văn Hoài đứng giữa bọn họ.

Bức ảnh này rõ ràng đã chụp từ nhiều năm trước, bởi vì Đường Uyển trong đó không xinh đẹp như bây giờ, vẫn còn rất ngây ngô.

Văn Hoài cũng vậy, so với anh bây giờ nhã nhặn ổn trọng thì trong ảnh chắc vẫn còn đang đi học, dáng người cao thẳng, lông mày tuấn tú toát ra khí chất thiếu niên nồng đậm, bây giờ cũng giống hệt như vậy.

Ninh Nê nhìn chằm chằm vào Văn Hoài, thiếu niên mặc áo hoodie và quần đen trong bức ảnh.

"Ba tôi cùng chú Văn trước kia là chiến hữu, khi tôi không có nhà để về, là chú dì đã nhận tôi làm con nuôi, người nhà bọn họ đối với tôi rất tốt, nhất là Văn Hoài ca ca. . . "

“Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lần đầu tiên đến Văn gia, tôi rất nhút nhát, bị bắt nạt ở trường cũng không dám kêu ca, cuối cùng vẫn là Văn Hoài ca ca phát hiện ra, sau đó anh ấy đem người đi giáo huấn những người kia một trận." Đường Uyển vừa nói vừa không nhịn được cười, "Cuối cùng chuyện này kinh động đến chú dì, Văn Hoài ca ca cũng bởi vì đánh nhau với người khác mà vô duyên vô cớ bị mắng..."

Phải không?

Văn Hoài mà Đường Uyển nói đến hoàn toàn xa lạ với Ninh Nê.

Văn Hoài mà cô nhìn thấy dịu dàng lại nghiêm khắc, đạm mạc ổn trọng, nhìn hoàn toàn sẽ không giống dáng vẻ động thủ đánh nhau với ai.

Ngược lại, anh thích khi dễ cô.

Lần nào cô cũng phải khóc lóc van xin mới chịu buông tha.

"Từ nhỏ, bất luận tôi muốn cái gì, Văn Hoài ca ca đều sẽ cho tôi, điều này cũng khiến cho chú dì luôn muốn tôi sau này lớn lên sẽ gả cho Văn Hoài ca ca, ý nghĩ này đến bây giờ vẫn không thay đổi."

Giọng điệu Đường Uyển tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cô ta nhìn Ninh Nê, "Ninh tiểu thư, tôi chỉ là ngoài ý muốn mà biết được cô và Văn Hoài ca ca ở cùng một chỗ, thật xin lỗi, anh ấy vẫn như vậy."

"Lời này của cô ..... Là có ý gì?"

"Ninh tiểu thư, nếu như tôi đoán không lầm, Văn Hoài ca ca đã sớm biết thân phận của cô, cũng biết cô cùng tôi, còn có A Xuyên đang ở giữa gút mắc." Đường Uyển thở dài, "Khả năng cao anh ấy không muốn để cô phá hỏng mối quan hệ giữa tôi và A Xuyên nên đã làm không ít chuyện, tôi hy vọng cô không trách anh ấy, anh ấy cũng là vì tốt cho tôi..."

Cô phá hỏng chuyện của cô ta và Lục Xuyên?

Ninh Nê không biết Đường Uyển làm sao lại nói ra những lời như vậy, nhưng cô cũng không nói gì: "Ý cô là Văn Hoài cố ý đến gần tôi, không muốn để tôi phá hỏng quan hệ của cô cùng Lục Xuyên?"

"Đúng vậy.” Đường Uyển nghiêm túc nhìn Ninh Nê, “Cho nên Ninh tiểu thư, hy vọng cô có thể cùng Văn Hoài ca ca chia tay.”

"..."

Ninh Nê cảm thấy cả đời này của mình chưa từng gặp phải chuyện nực cười như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy mỗi lời nói của Đường Uyển đều tràn ngập sự hoang đường: "Cô hy vọng?"

"Cô dựa vào cái gì lại hy vọng?" Lần đầu tiên Ninh Nê hùng hổ doạ người như vậy, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, "Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ tin lời nói đơn phương của cô? Nếu cô đã nói Văn gia Văn Hoài thích cô như vậy, cô rất biết ơn bọn họ, vậy tại sao cô không ở cùng một chỗ với Văn Hoài?"

Dù sao, Văn Hoài ưu tú hơn nhiều so với Lục Xuyên, không phải sao?

Cô không biết mối quan hệ giữa Đường Uyển và Văn Hoài, nhưng Đường Uyển xem cô là đồ đần sao?

Đường Uyển bị Ninh Nê hỏi như vậy, sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: "Ninh tiểu thư, tình cảm không ai có thể nói rõ được, không phải sao?"

"Giống như cô và A Xuyên đã cùng nhau ở một chỗ bốn năm, anh ấy vẫn như cũ không yêu cô."

Đường Uyển sắc mặt dịu đi, có chút dịu dàng, "Cũng giống như tôi và Văn Hoài ca ca, từ đầu đến cuối tôi đều coi anh ấy là anh trai của mình, tôi yêu A Xuyên, nhưng tôi cũng không muốn anh trai bị thương bởi vì tôi."

Cô ta nhìn Ninh Nê: "Còn nếu cô không tin, chúng ta có thể đánh cược—"

Đường Uyển dừng lại một chút nói, "Hiện tại cô có thể gọi cho Văn Hoài ca ca, hẹn anh ấy hẹn hò vào thứ Năm."

"Mà tôi cược, anh ấy sẽ không đến cuộc hẹn vào thứ Năm, thế nào?"

Thứ Năm.

Đúng lúc là ngày mai.

"Tại sao tôi phải ngây thơ đặt cược như vậy với cô?"

“Không phải Ninh tiểu thư muốn biết Văn Hoài ca ca có phải là đang cố ý tiếp cận cô hay không sao?” Đường Uyển hỏi: “Hay là Ninh tiểu thư không phải cảm thấy ngây thơ, mà là không dám?”

"..."

Cô có cái gì không dám.

Ninh Nê lạnh lùng đặt điện thoại lên bàn, bấm số của Văn Hoài trước mặt Đường Uyển.

“Alo, bảo bảo.” Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, mang theo nụ cười, “Nhớ ông xã?”

Sắc mặt Đường Uyển hơi sững lại, cô ta không ngờ người đàn ông đó ở trước mặt Ninh Nê lại có bộ dạng như vậy.

Cũng may Ninh Nê không phát hiện ra điểm khác thường của cô ta, cô cúi đầu nhìn điện thoại đang mở màn hình, trong lòng cảm thấy bất bình, khẽ nuốt nước bọt, rầu rĩ ừ một tiếng.

Kỳ thật, cô có thể không thèm để ý đến mối quan hệ giữa Văn Hoài và Đường Uyển, nhưng là anh không vì Đường Uyển mà tiếp cận cô ...

Văn Hoài ở đầu dây bên kia nghe vậy cười càng tươi hơn: “Vậy hôm nay ông xã tới đón em, ân?”

“Hôm nay em ở nhà ăn sủi cảo.” Ninh Nê cố gắng giữ giọng nói bình thường, nhỏ giọng nói: “Ngày mai anh đến đón em, sau đó chúng ta đi hẹn hò nhé?”

"Được, đều nghe bảo bảo."

Tìm một cái cớ để cúp điện thoại, Ninh Nê cô cảm nhìn Đường Uyển.

"Ninh tiểu thư, ngày mai chúng ta cùng chờ xem."