Chương 36: Ninh tiểu thư, cô thua rồi!

Vì một điều gì đó trong tâm trí, ban đêm Ninh Nê không còn khẩu vị.

Ăn vài cái sủi cảo xong, cô liền lên lầu, sau khi tắm xong vừa lúc Văn Hoài gọi video đến.

Mấy ngày nay, mỗi lúc trời tối, bọn họ đều gọi video, cô gái nhỏ vẫn như thường lệ, mặc váy ngủ màu trắng dịu dàng nằm ở trên giường, "Anh làm xong chưa?"

"Rồi.” Nhìn khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, Văn Hoài cả ngày mệt mỏi đều biến mất, dịu dàng hỏi: "Bảo bảo hôm nay ăn sủi cảo có ngon không?”

Ninh Nê gật gật đầu: "Ăn ngon."

Trả lời xong, cô gọi anh một lần nữa, "Ông xã."

Văn Hoài ừ một tiếng, nhìn cô gái nhỏ, "Bảo bảo nói đi."

Ninh Nê muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi một chút, hỏi anh ngay từ đầu đã biết chuyện của cô, Lục Xuyên và Đường Uyển phải không, hỏi anh trước kia có thật sự tốt với Đường Uyển như vậy không? Còn đối với cô thì sao? Là chơi một chút hay là nghiêm túc?

Nhưng sau khi hỏi xong thì sao?

Ninh Nê cụp mắt xuống, có chút mờ mịt.

Kỳ thật, Đường Uyển nói đúng, cô quả thực có sợ hãi.

“Bảo bảo?” Văn Hoài nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trên màn hình đột nhiên mắt đỏ hồng rơi nước mắt, trong lòng thắt lại, “Làm sao vậy?”

"Bảo bảo, nói cho ông xã biết, em khóc cái gì? Ân?" Người đàn ông hiếm khi khẩn trương lên, nhưng lại không thể ôm cô qua điện thoại, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu một tiếng, bà xã, bảo bảo, thấp giọng dỗ dành hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Cô gái nhỏ khóc rất đáng thương.

Trái tim Văn Hoài cũng co quắp.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Ninh Nê thấy cảnh này hai mắt đỏ hoe nói: "Anh đi đâu vậy?"

“Anh còn có thể đi đâu?” Một lúc sau, người đàn ông đã đến nhà để xe, cô gái nhỏ của anh không biết đã ủy khuất ở đâu, hỏi đến cô cũng không nói, đành phải trực tiếp đến hỏi cô.

Anh muốn đến tìm cô?

Ninh Nê sửng sốt một chút, sau đó khẩn trương lên: "Không được!"

Anh đến chắc chắn sẽ bị ba cô phát hiện, sau đó tình huống nhất định sẽ rất rắc rối.

“Em không sao.” Thanh âm của cô nhỏ nhẹ, đáng thương, “Em ...... em chỉ nhớ anh thôi.”

Tiếng khởi động xe bỗng im bặt.

"Nhớ anh?"

Ninh Nê xấu hổ không dám nhìn người đàn ông kia, cô hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, mặt đỏ bừng.

"Bảo bảo, ngẩng đầu.” Thanh âm của anh lộ rõ ý cười.

Ninh Nê khó khăn siết chặt ngón tay, sau đó nhìn vào màn hình, niềm vui của người đàn ông có thể tràn khắp màn hình.

Ninh Nê lại sắp khóc, vừa ủy khuất vừa thẹn thùng nói: "Anh... anh không được cười."

Nhưng mệnh lệnh của cô không có tác dụng uy hϊếp.

Cô dứt khoát đặt điện thoại lên giường, không nhìn anh nữa, Văn Hoài biết cô gái nhỏ lại bị anh trêu chọc lại thẹn thùng, chỉ có thể dỗ dành cô: “Bảo bảo, ông xã sai rồi, em cứ xử lý anh đi, ân?"

"Vừa rồi ông xã không có cười nhạo em, anh chỉ thấy vui thôi."

"Bảo bảo không biết, mấy ngày nay sau khi em rời đi, ông xã nhớ em biết bao nhiêu, thậm chí còn nằm mơ thấy em..."

“Mấy ngày nay ông xã ngủ đều ôm gối của em, thật đáng thương, chỉ có thể nghĩ đến bảo bảo, muốn hôn bảo bảo, ôm bảo bảo, nhớ đến cặρ √υ" mềm mại của bà xã, còn có tao bức của bà xã..."

Làm sao càng nói càng sắc?

Ninh Nê vùi đầu trong gối đột nhiên bật dậy, cầm điện thoại lên: "Anh... anh đừng nói nữa!"

Văn Hoài trầm thấp cười một tiếng, "Em chịu để ý anh rồi sao?"

Người đàn ông này xấu lắm, chỉ biết khi dễ cô!

Có lẽ là bởi vì ở trong xe, thanh âm của anh so trước kia có chút khàn khàn, giống như từng chữ từng chữ đều đánh vào màng nhĩ của cô, kéo cô chìm cùng màn đêm.

“Bảo bảo vừa nhớ ông xã sao?” Anh hỏi, ánh mắt quen thuộc như muốn nuốt chửng cô, “Em không muốn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã sao?”

Đôi mi đen của Ninh Nê khẽ run, tay không khỏi run lên.

“Bảo bảo, sao em không nói chuyện?” Thanh âm của anh không nhanh không chậm, nhưng lại phảng phất như bị trộn lẫn xuân dược mê hoặc, “Em có muốn ông xã nhỏ của em không?”

"Muốn ..... Muốn.” Hô hấp của Ninh Nê có chút ngắn lại, cô nhẹ nhàng ngoan ngoãn đáp lại lời nói của người đàn ông: “Em muốn ông xã ôm hôn em, em cũng muốn ..... muốn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã."

Văn Hoài mấp máy môi dưới, sau đó đột nhiên đưa điện thoại ra sau, lại hỏi: "Bảo bảo, em còn nhớ chiếc xe này không?"

"Lần trước chính là trong chiếc xe này, ông xã đã dùng dươиɠ ѵậŧ quất tiểu bức của bảo bảo."

"Quất tiểu bức của bảo bảo đến đỏ bừng, khóc van xin ông xã tha cho em..."

Văn Hoài khẽ cười: "Bảo bảo chảy nước đầm đìa, quần của ông xã cũng ướt sũng…”

"Lúc đó bảo bảo rất hưng phấn sao?"

Làm gì có.

Ninh Nê cụp mi đáng thương, anh lúc đó quất cô đau đến nỗi tiểu đậu đậu đỏ lên.

Nhưng cũng chính ngày hôm đó, cô bị Văn Hoài dụ đến nhà anh.

Bây giờ Ninh Nê rất muốn Văn Hoài, muốn được anh ôm nhẹ dỗ dành, muốn được anh hôn lên má, muốn được đại dươиɠ ѵậŧ của anh lấp đầy, nhét đến tận cùng...

"Anh đừng nói nữa mà..." Giọng cô đầy nghẹn ngào, dễ nghe động lòng người.

“Con thỏ nhỏ, ngoan, đi lấy củ cà rốt mà ông xã đưa cho em đi?”

Khi Ninh Nê trở về, Văn Hoài đã nhét củ cà rốt vào trong túi của cô, anh hôn má cô cười nói: "Mấy ngày này ông xã không thể làm hoa huyệt của bảo bảo được, sau khi trở về, thỏ ngoan nhớ ông xã thì chỉ cần cho củ cà rốt vào trong hoa huyệt là được, điều quan trọng nhất là để bảo bảo được thoải mái..."

Ninh Nê theo yêu cầu lấy ra một củ cà rốt, cùng kích cỡ với Văn Hoài, lạnh ngắt, không có nhiệt độ, nhưng cô lại cảm thấy nóng đến mức không thể cầm trong lòng bàn tay.

"Ông xã........"

"Bé ngoan, đem cà rốt vào đi."

Hai chân đều trắng nõn, màu của cà rốt càng làm nổi bật lên màu hồng của hoa huyệt, hai chân Ninh Nê run run, cô nghẹn ngào khóc: "Ô ô ô ..... Đang nhét vào, ông xã ......"

Mấy ngày nay, hoa huyệt không có bị người đàn ông tiến vào liền chặt đến đáng sợ, đem cà rốt nhét vào đó, tiểu huyệt như Ninh Nê mong muốn được lấp đầy, cô lại khóc đến không thành nhân dạng: "A ... Thật nhanh ...."

"Tiểu huyệt bị nhét đầy ô ô ô..."

Đồ lẳиɠ ɭơ này!

Văn Hoài hơi híp mắt, thanh âm có chút trầm xuống, "Thoải mái như vậy, kia có ông xã lấp đầy sao? Làm sao so với dươиɠ ѵậŧ của ông xã?"

Rõ ràng chính người đàn ông xấu xa để cô gái nhỏ nhét vào.

Anh nói làm cho cô gái nhỏ thoải mái là điều quan trọng nhất, nhưng khi nó được nhét vào, anh lại ghen tị và so sánh.

Thật đáng thương.

"Ông xã ..... của ông xã là thoải mái nhất......” Mặc dù cô gái nhỏ bị củ cà rốt làm cho mê mẩn, nhưng vẫn là tiểu mẫu cẩu ngoan ngoãn nhất của Văn Hoài, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng khóc: "Nê Nê ... Nê Nê thích dươиɠ ѵậŧ của ông xã nhất..."

Cô rất muốn anh.

Muốn hôn người anh.

Muốn nằm giữa hai chân anh, được anh sờ đầu và ăn dươиɠ ѵậŧ của anh.

Trước đó, một lần trong văn phòng, anh nhét một củ cà rốt vào trong hoa huyệt của cô, sau đó để cô nằm giữa hai chân anh ăn dươиɠ ѵậŧ, ngay cả khi nhân viên đi vào cũng không buông tha cho cô, tận mắt nhìn cô tiểu cả ra thảm.....

Nghĩ đến mấy ngày trước bị người đàn ông trêu chọc, Ninh Nê liền bị kí©h thí©ɧ gấp bội, phát ra một tiếng kêu thảm thiết đạt đến cao trào.

Văn Hoài tận mắt nhìn tiểu mẫu cẩu trên màn hình nằm liệt trên giường, thở hồng hộc, sau đó lại cầm điện thoại, mặt đỏ bừng gọi cho anh, "Ông xã..."

"Bảo bảo thoải mái sao?” Anh chậm rãi hỏi.

Ninh Nê ngượng ngùng ngoan ngoãn gật đầu, làn da non nớt ửng hồng, "Thoải mái, cà rốt thật lớn ..."

Nó cùng kích thước với Văn Hoài, lúc lắc cực nhanh, kiều thịt tinh tế tê dại.

Văn Hoài sờ sờ gương mặt thanh tú đỏ bừng của cô trên màn hình, ôn nhu nói: "Nhưng ông xã không cao hứng lắm, bảo bảo nói xem nên làm gì?"

Ninh Nê ngơ ngác chớp mắt, giống như đang hỏi anh tại sao lại không cao hứng?

Người đàn ông cười nhạt, "Bảo bảo ngoài miệng nói thích ông xã nhất, nhưng tiểu bức bị cà rốt giao cấu ba phút đồng hồ lại đạt đến cao trào a?"

Xấu đến mức có vài phút đạt cao trào cũng muốn quản.

"Không phải......" Ninh Nê ủy khuất, cô phát tiết nhanh như vậy là vì nghĩ đến anh.

"Ông xã..." Cô gái nhỏ muốn giải thích, lại bị anh lạnh giọng cắt ngang, "Em ngoan chút, mở tiểu bức ra đánh."

"..."

"Không hiểu?"

Tại sao anh lại nói chuyện với cô như vậy, giọng nói của cô gái nhỏ đầy nghẹn ngào, "Nghe... Nghe hiểu."

Theo lệnh của người đàn ông, cô dựng điện thoại lên, chĩa nó vào nộn huyệt, chỗ ấy vẫn còn lấp lánh nước, là vừa bị một củ cà rốt đυ..

"Tự mình đánh năm lần."

"Ô ô ô......” Cô gái nhỏ vừa khóc vừa đánh hoa huyệt của mình, có thể nghe Văn Hoài nhìn rồi thản nhiên nói: “Xem ra tiểu mẫu cẩu của ông xã chỉ có vài ngày đã không nghe lời, ngày mai, ngay trước mặt chú Ninh sẽ đυ. bảo bảo đến khi nào phun nước mới thôi."

Không ..... Không được!

“Không muốn!” Ninh Nê hoảng sợ nhìn người đàn ông, cầu xin tha thứ, "Nê Nê nghe lời, nhất nhất nghe lời ông xã....”

Nói xong, cô đánh thật mạnh vào hoa huyệt.

“A ——!!” Thân thể trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ run rẩy, gần như vô thức làm nũng với người đàn ông, "Ông xã, Nê Nê đau....”

“Tiếp tục đi.” Anh nói không chút lưu tình nào.

Lời nói lạnh như băng khiến cô gái nhỏ lần nữa chảy nước mắt, suýt chút nữa bị ủy khuất chết, nhưng cô không dám làm trái lệnh của người đàn ông.

Ngón tay thon dài trắng nõn vỗ xuống giáo huấn hoa huyệt.

Ngoại trừ đau đớn lúc đầu còn có từng đợt tê dại dần dần khuếch tán.

"Ba ba ba ——"

Tiểu bức bị đánh đến đỏ thấu, đã vượt qua năm đòn, tiểu đậu đậu cũng nhô ra hôn lên lòng bàn tay.

Ninh Nê đánh tao bức của mình, nghẹn ngào yếu ớt: "Ông xã..... Ông xã......"

Đôi mắt của người đàn ông trên màn hình đỏ lên, nhìn cô gái nhỏ liên tục đánh vào tiểu huyệt của mình, cho đến khi nước bắn tung tóe khắp nơi, "Tiểu mẫu cẩu, bị đánh sướиɠ lắm sao? Hửm?"

"Nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ của em chảy ra xem, toàn bộ đều chảy vào tiểu cúc hoa, có phải đằng sau cũng muốn bị ông xã đυ. không?"

"Vẫn là nên giáo huấn cho tao bức một bài học thật tốt, nếu không mỗi ngày sẽ phát tao khắp nơi!"

Ninh Nê xấu hổ mà co rúm người lại, vành tai ửng hồng, thế nhưng là quá sướиɠ rồi, cô vừa khóc vừa năn nỉ: "Vậy... Về sau, mỗi ngày ông xã đều đánh tiểu bức mà, cho nên... Nê Nê sẽ không phát tao làm loạn khắp nơi đâu ...."

Còn muốn đánh mỗi ngày?

Lần trước hơi đánh mạnh vào bộ ngực của cô, cô đã ủy khuất vô cùng, khóc còn mặc kệ anh, muốn về nhà.

Tiểu mẫu cẩu của anh thoải mái đến mức lời gì cũng có thể nói được.

Văn Hoài nhìn tiểu tâm can của mình, khẽ cười nói: "Đánh em cũng không ích gì, anh thấy nướ© ŧıểυ tiến vào bên trong mới được."

Để toàn bộ cơ thể của cô gái nhỏ dính đầy hương vị của anh.

Ninh Nê sắp bị Văn Hoài tra tấn đến phát điên, hiện tại cô gái nhỏ đã học được cách tự an ủi, còn vừa đánh vừa xoa hoa huyệt của mình, phun ra càng ngoan ngoãn, "Vậy..... ngày mai..... Ông xã tiểu vào trong tap bức Nê Nê ... tất cả đều cho Nê Nê uống ô ô ô......”

Cô gái nhỏ đạt được hai lần cao trào trong thời gian ngắn đã hoàn toàn kiệt sức nằm trên giường, đôi mắt mê man đến mức không nói nên lời.

Văn Hoài chờ hô hấp của cô ổn định mới nói: "Đi tắm rồi ngủ đi, buổi tối không được đá chăn ra."

Cô gái nhỏ ướŧ áŧ nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh không tức giận sao?"

“Đáng giận.” Văn Hoài nhìn con mắt sáng ngời của cô gái nhỏ, trong lòng mềm nhũn, khẽ cười nói: “Vậy ngày mai bảo bảo đi ra ngoài, nhớ nhét cà rốt vào trong hoa huyệt, chờ ông xã đến mới có thể lấy ra."

Cái quái gì vậy!

Lại nổi giận muốn cô nhét cà rốt vào.

Nhưng khi nghe đến câu sau, cô gái nhỏ lại mừng đến mức lỗ tai vểnh lên, nũng nịu nói với anh: “Vậy ngày mai anh nhất định phải đến đón em, nhớ đừng quên!”

Nhìn đôi lông mày xinh đẹp hoạt bát của Ninh Nê, Văn Hoài thấp giọng cười: "Không quên, ngày mai đưa bảo bảo đi hẹn hò. Đêm khuya về nhà, ông xã sẽ đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho bảo bảo, được không?"

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Văn Hoài xuyên qua màn hình chạm vào mặt cô, nhỏ giọng nói: "Bảo bảo ngủ ngon."

Ninh Nê đỏ mặt hôn người đàn ông trên màn hình, "Ông xã cũng ngủ ngon." —

Ngày hôm sau, trời hửng sáng.

Ninh Nê dậy từ rất sớm, sau khi trang điểm cẩn thận, cô mặc chiếc váy nhỏ xinh nhất trong tủ.

Đột nhiên nhớ tới tối hôm qua người đàn ông nói cái gì, cô cắn cắn môi dưới, lại ngượng ngùng lấy củ cà rốt ra, sau đó nhắm ngay tiểu huyệt cắm từng chút một...

Sau khi chắc chắn rằng cà rốt không bị rơi ra, cô xuống nhà ăn sáng.

Cứ bước từng bước một, củ cà rốt ngoáy ngoáy trong hoa huyệt, làm ướt bả qυầи ɭóŧ.

Tất cả là lỗi của Văn Hoài.

Người xấu.

An Giai biết hôm nay cô muốn đi nên miễn cưỡng thuyết phục cô ở lại, "Nê Nê ở nhà thêm vài ngày nữa đi, một mình ra ngoài sẽ không có người chăm sóc con."

“Ta và ba con đều hy vọng con trở về sống ở đây một lần nữa.” An Giai biết con gái riêng là vì mình mà dọn ra ngoài, nhưng bà cũng rất thích con gái riêng.

Nhưng Ninh Nê vẫn từ chối.

An Giai bất đắc dĩ thở dài, "Vậy con thường xuyên trở về thăm một chút, ba con thương con nhất, mỗi lần con rời đi đều đau khổ nhất."

Ninh Nê nghe vậy có chút áy náy, ngoan ngoãn đồng ý.

Cô quyết định lần sau trở về sẽ mang Văn Hoài về gặp ba mình, mặc cho người đàn ông đó không ngừng khi dễ cô.

Nhưng cũng có thể trấn an bố cô rằng cô đã có người mới.

Cô gái nhỏ cáo biệt gia đình, sau đó đến địa điểm đã hẹn trước với Văn Hoài, ngoan ngoãn đợi anh đến.

Nửa giờ trước, Văn Hoài gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh đã ra khỏi nhà.

Ninh Nê nghĩ, chỉ cần anh đến, điều đó có nghĩa là những gì Đường Uyển nói đều không đúng, cô không có nhỏ mọn như vậy, cô có thể không quan tâm đến quá khứ giữa anh và Đường Uyển.

Bất quá, anh phải cam đoan rằng sau này anh chỉ yêu một mình cô thôi.

Ninh Nê thừa nhận, cô có một chút tham lam, thế nhưng nên làm sao bây giờ, là Văn Hoài nói cô nên thích anh nhất.

Ngay lúc Ninh Nê nóng lòng muốn gặp anh, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Văn Hoài.

Cô gái nhỏ nhảy cẫng lên, tiếp lấy, giọng dính người: "Alo? Ông xã, anh đã đến chưa? Em—"

"Bảo bảo, anh có thể không tới được."

Lời Ninh Nê đang định nói dừng lại, cô vừa hé môi, lại cảm thấy cổ họng đột nhiên đau rát, một lúc sau mới cố gắng nói nhỏ: "Tại sao vậy?”

"Đột nhiên anh có chút việc.” Người đàn ông nghe thấy sự thất vọng của cô gái nhỏ, thấp giọng trấn an cô: "Anh để trợ lý tới đón em được không?”

"..."

"Là... Chuyện rất quan trọng sao?"

Văn Hoài ừ một tiếng, "Thực xin lỗi bảo bảo, lần sau ông xã lại đi hẹn hò với em có được không?"

Ninh Nê mím môi cúp điện thoại.

Văn Hoài ở đầu bên kia nhìn điện thoại bị cúp mà cảm thấy đau đầu.

Anh gọi điện cho trợ lý, nhờ anh ta đến đón Ninh Nê, đồng thời gửi vài tin nhắn cho cô gái đang ủy khuất.

Trong lòng Văn Hoài, cô gái nhỏ của anh là ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất.

Vì vậy, anh chưa từng nghĩ tới lần lỡ hẹn này, suýt chút nữa, đời này anh sẽ mất đi Ninh Nê.

Gió buổi sáng sớm là lạnh nhất, nhưng Ninh Nê chỉ mặc một chiếc váy mỏng.

Vì vừa rồi chờ Văn Hoài, cô còn xách vali đứng ở ven đường, nhưng bây giờ lại bị gió thổi như một kẻ ngốc.

Cô đờ đẫn đứng ở ven đường cầm điện thoại di động, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Nói dối."

Anh nói dối cô rằng anh sẽ đến đón cô.

Tất cả chỉ là dối trá.

Cô ghét Văn Hoài nhất.

Không biết qua bao lâu, điện thoại lại reo, cô nhận được một bức ảnh.

Ninh Nê cụp mắt xuống, nhìn thấy trong bức ảnh dưới ánh đèn sáng sủa ấm áp, một bên mặt tuấn lãng của người đàn ông bị nhòe đi, ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, nhưng nhìn thoáng qua cô liền nhận ra đó là Văn Hoài.

"Ninh tiểu thư, cô thua rồi."