Chương 37: Không có tin tức của Ninh tiểu thư!

Lúc bấy giờ, Văn gia.

Khói thuốc súng lặng lẽ tràn ngập không gian.

"Được rồi.” Lê Mạn lên tiếng an ủi Văn Hoài đang u ám, “Ba con ông ấy cũng không phải cố ý.”

Nói xong, bà trừng mắt nhìn chồng mình, oán giận nói: "Ông cũng thật là! Biết thằng bé bận bịu còn để nó vội vàng trở về!"

"Bà bị dị ứng không tính là chuyện lớn, vậy còn có cái gì mới là đại sự?" Văn Chính Nghiêu nặng nề nhíu mày, liếc mắt nhìn Văn Hoài, há hốc mồm nói: "Bà đừng để ý đến nó! Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng!"

"Văn Chính Nghiêu!"

Lê Mạn đau đầu, tự hỏi không biết họ có phải là hai cha con không, chỉ sợ là cừu nhân còn tạm được, "Tôi chỉ là phát ban đỏ, cũng không có nghiêm trọng như ông nói!"

Lê Mạn bị dị ứng với mật ong, hôm nay sáng sớm uống một cốc nước, không biết bên trong có pha mật ong, sau khi uống thì phát hiện nổi mẩn đỏ rất nhiều, nhưng cũng may thay, sau khi uống xong một ngụm, bà liền phát hiện có gì đó không thích hợp, không nghiêm trọng lắm.

Vì vậy, ba Văn đã yêu cầu Đường Uyển gọi Văn Hoài trở về.

"Bà đừng nóng giận.” Văn Chính Nghiêu trước kia tham gia quân ngũ, dựa vào chính mình chiếm được lòng kính ngưỡng của mọi người, tuy rằng hiện tại đã lui xuống, nhưng khí thế năm đó vẫn không giảm.

Nhưng một khi đối mặt với gương mặt lạnh lùng của vợ, ông không dám nói gì thêm.

“Thực xin lỗi, Văn Hoài ca ca.” Đường Uyển áy náy đứng ở một bên, trên mặt lộ ra vô cùng ảo não cùng tự trách, “Đều là lỗi của em, tại em quá mức sốt ruột, trong điện thoại nói với anh quá nghiêm trọng, cho nên khiến anh cùng chú cãi nhau ... Em không biết hôm nay anh có chuyện quan trọng."

Chính dã tâm của mình còn có thể dựa vào người khác sao?

Văn gia có một quy tắc bất thành văn, họ sẽ cùng nhau ăn cơm vào thứ Năm hàng tuần.

Nhưng sau khi tiếp quản Văn thị, Văn Hoài càng ngày càng bận rộn, chỉ có khi rảnh rỗi mới có thể trở về.

Văn Chính Nghiêu sắc mặt lạnh lùng liếc Văn Hoài một cái, "Hôm nay tôi có hỏi trợ lý của anh, công ty căn bản không có việc gì quan trọng, anh muốn đi thì đi đi! Về sau cũng không cần trở về!"

Đường Uyển nhìn bóng lưng vung tay rời đi của ba Văn, thức thời nói: "Dì, con đi thuyết phục chú."

Lê Mạn gật đầu, sau khi Đường Uyển rời đi, bà đau đầu nhìn về phía con trai mình, "Cũng không phải con không biết tính tình của ba con, sao con lại tranh cãi với ông ấy?"

Văn Hoài sắc mặt âm trầm, không nói gì.

"Nếu đều đã trở về, chúng ta cùng ăn cơm, có việc cũng đừng vội."

Đương nhiên, Văn Hoài không thể từ chối, khi anh cùng Lê Mạn bước vào nhà hàng, đáy mắt Đường Uyển không khỏi lóe lên vẻ vui mừng.

Văn Chính Nghiêu hừ lạnh một tiếng, hai cha con không thèm để ý đến nhau.

Lê Mạn buồn cười, rõ ràng là người một nhà ăn cơm, khiến cho họ giống như cừu nhân, bà không thể không hỏi Đường Uyển: "Tiểu Uyển, con làm việc bên ngoài có ổn không?"

Đường Uyển là con gái của đồng đội cũ của Văn Chính Nghiêu đã qua đời, sau khi được họ nhận nuôi, từ nhỏ, cô lớn lên cùng với Văn Hoài.

Lê Mạn vẫn còn nhớ rõ, khi Đường Uyển lần đầu tiên đến Văn gia, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng không hiểu sao khi lớn lên, con trai bà lại xa cách Đường Uyển.

Cũng may, cô gái nhỏ cũng không làm yêu, về sau khi cô hiểu chuyện, cô thậm chí còn nhắc nhở mình không nên ăn chùa nhà bọn họ, tự mình ra ngoài tìm việc làm.

Đường Uyển đương nhiên biết Lê Mạn đang cố gắng làm dịu bầu không khí, hai người trò chuyện qua lại, bầu không khí thực sự tốt hơn.

Văn Chính Nghiêu không biết Đường Uyển ở bên ngoài làm gì, bao năm qua, ông chân thành coi Đường Uyển như con gái nuôi, nghe cô cùng vợ nói chuyện, xen vào nói: "Nếu làm việc vất vả thì không cần làm nữa, vừa vặn ta thấy con cùng Văn Hoài đều đã trưởng thành, có thể bắt đầu chuẩn bị chuyện kết hôn, sớm một chút có hài tử, ta cùng dì của con..."

Văn Chính Nghiêu còn chưa nói hết, Lê Mạn đã thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên ——

“Con sẽ không lấy cô ấy, đừng đem chuyện báo ân của ba đẩy lên người con.” Người đàn ông sắc mặt hung ác nham hiểm, lão đầu tử muốn báo đáp ân tình của ông, tiếp nhận nuôi dưỡng Đường Uyển từ nhỏ là chuyện của ông, anh không tham gia.

Anh sẽ không lấy ai ngoài cô con gái nhỏ của mình.

Bầu không khí thật vất vả mới hoà hoãn lại lập tức ngưng tụ lại, Văn Chính Nghiêu sững sờ nhìn về phía chỗ ngồi sớm đã không còn ai, cả giận nói: "Đúng là có cánh cứng cáp rồi! Lại dám nói chuyện với tôi như vậy!"

“Hôm nay ông mới phát hiện thằng bé cánh cứng cáp rồi?” Lê Mạn nhíu mày, biết rõ con trai mình không thích Đường Uyển, còn mỗi lần đều nhắc tới, nếu ông không phiền, bà phiền!

Bà nhìn ông thực sự đã tuổi tác cao, đang ngày càng già đi.

“Văn Hoài ca ca!” Đường Uyển loạng choạng đuổi theo ra ngoài, nhìn người đàn ông trong xe, khẽ thở dốc, “Anh... anh đừng nóng giận, em sẽ tìm cơ hội nói với chú rằng em đã có bạn trai..."

Người đàn ông thần sắc nhàn nhạt, không nói gì.

Cụm từ "bảo bảo" hình như lại vang lên bên tai cô ta, cô ta gượng cười hỏi: "Văn Hoài ca ca, anh... anh có người thích sao?"

Nói xong lại sợ Văn Hoài phát hiện được cái gì, liền bình tĩnh kiếm cớ: "Lần trước chú bảo em đến công ty tìm anh, em nghe nhân viên nói..."

Đương nhiên cô ta không có đi đến công ty, cô ta chỉ là muốn thử độ nặng nhẹ của Ninh Nê trong lòng Văn Hoài mà thôi.

Xác thực là có.

Nhưng không cần thiết phải nói với Đường Uyển.

Chiếc xe phóng đi, Đường Uyển sững sờ nhìn đuôi xe biến mất.

Vừa ra khỏi trang viên, Văn Hoài liền gọi điện thoại cho trợ lý.

Cô gái nhỏ bị anh leo cây tức giận, thậm chí cô không trả lời điện thoại của anh.

Trợ lý bên này cũng ngẩn ra, theo địa chỉ Văn Hoài đưa cho đến đón người, nhưng đừng nói đến người, ngay cả sợi lông cũng không thấy.

Anh ta vội vàng kết nối điện thoại của Văn Hoài, "Văn tổng—"

Văn Hoài thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, "Để cô ấy nghe điện thoại."

"..." Trợ lý khó khăn nói: "Văn tổng, tôi không có tin tức gì của Ninh tiểu thư."

Bên kia bỗng im ắng, nhưng trợ lý không hiểu sao cảm thấy một cỗ mát lạnh thấu xương, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói trở nên khó khăn và thận trọng hơn: “Tôi dựa theo địa chỉ ngài đưa đến đây, nhưng không thấy Ninh tiểu thư.”