Chương 38: Bảo bảo, anh rất nhớ em!

Một tuần sau, tại một bữa tiệc tối nào đó.

Văn Hoài là thành viên trẻ tuổi nhất, có triển vọng nhất trong bàn, ngoài ra còn có Ninh Thành, người gần đây đã đàm phán được một số giao dịch, là người tự hào nhất.

Sau khi dùng bữa xong, không biết ai mở đầu cuộc trò chuyện, nói đến đứa con trai không được như kỳ vọng của mình, tràn đầy buồn rầu, “Lúc trước tôi muốn tự mình lập nghiệp, kết quả thua lỗ mấy ngàn vạn, gần đây còn nói muốn đầu tư vào ngành thể thao điện tử, sắp xếp cho nó đi xem mắt cũng không đi, chao ôi.....”

Mắt nhìn Văn Hoài bên môi vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, không nói chuyện với mình, tổng giám đốc không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Văn tổng năm nay cũng mới hai lăm đi?"

"Đúng vậy.” Văn Hoài khách khí đáp: “Mấy tháng trước tôi mới tổ chức sinh nhật.”

"Đứa nhỏ nhà tôi cũng mới hai tư tuổi, đáng tiếc là không có nửa phần tiền đồ của Văn tổng.” Một đứa còn đang ngửa tay xin tiền ba, đứa kia sớm đã lên đến đỉnh phong.

Lúc trước, Văn lão gia một tay tạo ra Văn thị, nhưng con trai của ông là Văn Chính Nghiêu không có hứng thú với giới kinh doanh, quả thực là đi lên con đường quân chính, vốn cho rằng Văn thị sẽ từ từ sụp đổ, nhưng Văn Chính Nghiêu lại sinh ra một đứa con trai tài giỏi.

Lời này vừa ra, rất nhiều người đã đồng loạt lên tiếng, hoặc là nói nghịch tử nhà mình không nghe lời, hoặc là trầm mê trong trò chơi đua xe nào đó, tóm lại là không làm được việc.

Văn Hoài tùy ý nhắc tới: "Tôi nhớ Ninh tiên sinh có một cô con gái?"

Kỳ thật Ninh Thành đã sớm nghe được rất cao hứng, hắc hắc, may mắn ông sinh được một cô con gái.

Nê Nê nhà ông không biết có bao nhiêu nghe lời, chưa bao giờ cùng người khác đùa bỡn!

Nhưng ai cũng thở dài nói, ông không thể trực tiếp khoe khoang mình có một cô con gái ngoan, nhưng Văn Hoài lại bất ngờ đưa một thang khi ông cảm thấy khó chịu.

Ông ngoài ý muốn nhìn Văn Hoài, khắc chế lại không thất lễ nói: “Đúng vậy, con bé nhỏ hơn Văn tổng vài tuổi, nhưng con gái nhà tôi rất ngoan, ra ngoài chơi đều sẽ gọi điện cho tôi. Năm ngoái thân thể tôi không thoải mái phải nhập viện, tiểu cô nương khóc sướt mướt chăm sóc tôi nửa tháng..."

Ninh Thành nói con gái mình chỉ hơi ngoan ngoãn một chút, sau đó còn nói vào Ngày của Cha vài tháng trước, Ninh Nê đã mua cho ông một chiếc ghế mát xa, cô còn cùng vợ làm một chiếc bánh gato cho ông kinh hỉ, bình thường là thường xuyên nhắc nhở thân thể của ông hơn.

Cuối cùng lại một mặt bất đắc dĩ lại hạnh phúc, kết thúc bằng câu "Bình thường tiểu cô nương ở nhà đều không cho tôi uống rượu, nói rằng uống nhiều có hại cho sức khỏe", khiến những người còn lại một mặt ghen tị, liên tục sợ hãi thán phục.

"Vẫn là con gái tốt, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha....”

"Còn không phải sao, tiểu tử thúi nhà tôi chưa bao giờ quan tâm tôi như vậy, nó chỉ biết tìm tôi đòi tiền..."

Ninh Thành khen con gái mình là nhất thiên hạ, người chung quanh không khỏi hỏi: "Lão Thành, hiện tại con gái của ông còn chưa có đối tượng đi? Ông cảm thấy con trai của tôi thế nào?"

Những người còn lại đều đã nghe nói về hôn sự ngâm nước nóng trước đó của Ninh gia, dù sao, việc Ninh Thành đả kích một công ty nhỏ trước đó cũng không có gì là bí mật.

Ninh Thành nghe tổng giám đốc bên cạnh nói, lại nghiêm túc suy nghĩ, trải qua chuyện trong tiệc đính hôn, ông cũng hiểu ra, tìm người có ngưỡng cửa thấp hơn mình cũng không phải là chuyện gì tốt, nói không chừng người ta chỉ là muốn nịnh bợ bọn họ mà thôi, vạn nhất có chuyện gì đó đã xảy ra với ông, Nê Nê nhà ông bị khi dễ thì không biết phải làm sao.

Bây giờ, xem ra vẫn là phải môn đăng hộ đối, còn có, trong lòng nhất định phải có nữ nhi ngoan của mình.

Mà ông cũng đã gặp con trai của vị tổng giám đốc này trước đây, dáng dấp tuấn tú lịch sự, năng lực cũng có chút.

Trầm ngâm một hồi, Ninh Thành cũng không vội vàng đáp ứng, suy nghĩ một chút mới nói: "Chuyện này dù sao cũng phải có duyên phận, tiểu cô nương của tôi vẫn còn ham chơi, vài ngày trước còn một mình ra ngoài đi du lịch, nên là—— "

Còn chưa kịp nói "Chờ con bé về, tôi sẽ nói chuyện với con bé, hai người trước tiên có thể tìm hiểu nhau một chút," Văn Hoài nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, "Ninh tiểu thư hình như có một người bạn trai."

Hai người đều quay đầu nhìn Văn Hoài.

Văn Hoài vẻ mặt hờ hững, tùy ý nói: "Lần trước vô tình nhìn thấy."

"..."

Lúc đầu anh không muốn nói ra tại thời điểm không thích hợp này, nếu không cô gái nhỏ biết chuyện sẽ lại muốn náo loạn với anh.

Nhưng mắt thấy bố vợ tương lai sẽ cho Nê Nê của mình đi xem mắt, anh tự nhiên cũng không quản được nhiều như vậy.

Câu nói của anh thực sự khiến hai người đang cao hứng lại trùng xuống.

Nếu Văn Hoài nhìn thấy và nói như vậy, vậy dĩ nhiên không phải là giả, tổng giám đốc cười nói: “Xem ra con trai tôi không có phúc phận kia...”

Ninh Thành cười bỏ qua chủ đề này, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu, làm sao ông không biết Nê Nê có bạn trai mới?

Sau bữa tiệc, mọi người lần lượt ra về.

Ninh Thành cũng đang muốn về nhà, mới đi được hai bước, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ninh tiên sinh."

Ông quay đầu lại, nhìn thấy Văn Hoài, ông sửng sốt một chút, sau đó khách khí nói: "Văn tổng."

Văn Hoài cười khẽ: "Tôi lớn hơn con gái Ninh tổng cùng lắm là hai tuổi, ngài gọi tên tôi là được."

Ninh Thành đương nhiên không thể gọi anh như vậy, mặc dù Văn Hoài xác thực cùng Nê Nê nhà ông cùng tuổi, nhưng tóm lại là không giống.

Ông không nói chuyện, cho rằng Văn Hoài khách khí.

"Hai ngày trước tôi có xem một mẩu tin xã hội, nói rằng có một cô gái đột nhiên biến mất khi đi du lịch ở nước ngoài..."

Ninh Thành hoang mang khó hiểu, chuyện này có quan hệ gì với ông?

Sau khi làm nền một phen, người đàn ông cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "Mặc dù cô gái nhỏ rất ham chơi, nhưng Ninh tiểu thư ở bên ngoài một mình vẫn là không an toàn, ngài cảm thấy thế nào?"

Ninh Thành nghe vậy mới chợt hiểu ra, ngược lại không nhìn ra Văn Hoài còn có chút nhiệt tình, "Văn tổng quá lo lắng rồi, Nê Nê nhà tôi hai ngày trước gọi điện về nói trong chuyến đi có quen biết một người bạn mới, hơn nữa hai người họ chơi đến vui vẻ, vậy nên cũng không tính là đi một mình."

Bạn mới?

Nam hay nữ?

Văn Hoài nhíu mày, nhịn xuống hỏi: "Dù sao cũng phải đề phòng, thân bằng hảo hữu cũng có thể ở sau lưng đâm một đao, huống chi là người qua đường mới quen biết mấy ngày?"

Cũng có đạo lý.

Ninh Thành trong lòng đột nhiên nặng nề, "Cám ơn Văn tổng nhắc nhở."

Văn Hoài cười nhạt: "Ninh tổng khách khí rồi."

Về đến nhà, Ninh Thành thật sự nóng lòng muốn gọi điện thoại cho con gái.

An Giai ở một bên nhìn mà không hiểu, "Không phải Nê Nê nói đi chơi với bạn sao? Cần gì phải lo lắng?"

Ngày đó cô gái nhỏ rời khỏi nhà, mắt đỏ hoe chạy về nói muốn đi du lịch, xem chừng là vợ chồng trẻ cãi nhau.

Ninh Thành dựng lên chưởng, trầm giọng nói: "Nhất định phải đề phòng người khác, bằng hữu đều có thể đâm đao sau lưng, huống chi là người qua đường mới quen biết mấy ngày."

Huống chi Nê Nê nhà ông lại vô cùng đơn thuần, lỡ như bị lừa thì sao?

Ninh Thành càng nghĩ càng sợ, may mà Văn Hoài nhắc nhở, lần sau nhất định phải cảm tạ anh.

An Giai: "..." ——

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, một biển hoa rộng lớn đung đưa trong gió, Tống Mặc nhấn nút chụp cô gái vào trong đó.

Ninh Nê quay đầu lại nhìn hắn, xinh đẹp đến không gì sánh được.

Hắn cất máy ảnh đi tới, "Sao lại ngẩn người?"

"Tôi phải trở về."

Ba Ninh không biết đã xem tin tức xã hội ở đâu, nói cô gái ở một mình bên ngoài không an toàn, giục cô trở về.

Nhưng quả thật cô đã ra ngoài đủ lâu, đã một tuần trôi qua, Ninh Nê cụp mắt xuống.

Tống Mặc cũng không kinh ngạc, cười nói: "Vừa vặn, chúng ta có thể cùng nhau trở về."

“Hả?” Ninh Nê ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó hiểu, “Anh không định tiếp tục tìm cảm hứng sao?”

Tống Mặc là một họa sĩ.

Hai người tình cờ gặp nhau, không chỉ ở cùng khách sạn, trùng hợp nhất chính là hắn cũng là người Giang Thành.

"Đã tìm được rồi.” Hắn cười, trong chuyến đi bất chợt này, bất ngờ lớn nhất chính là gặp được cô.

Hai người đặt vé máy bay cùng ngày về nước, sau khi hạ cánh xuống Giang Thành, họ liền chia tay ở sân bay, Tống Mặc nhướng mày nhìn cô, "Sau khi trở về thì liên hệ với tôi nhé?"

Ninh Nê: "Được."

Lướt qua đủ loại biển báo đón khách, Ninh Nê nhón chân lên tìm nửa ngày vẫn không thấy tài xế đến đón cô.

Trong lúc sơ ý, cô bị ai đó va phải, vali văng ra ngoài, may mắn có người tốt bụng kịp thời kéo cô lại.

“Cám ơn.” Khuôn mặt tươi cười vừa mới giương lên bỗng đông cứng lại.

“Bảo bảo.” Những ngày này ngày nhớ đêm mong trong nháy mắt đều biến thành thực chất, anh hít hà mùi thơm cơ thể quen thuộc của cô gái nhỏ, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, anh thấp giọng nói: “Anh rất nhớ em."