Chương 4: Cả vυ' lẫn tiểu huyệt đều sưng!

Văn Hoài cũng không tính là quá nhẫn tâm, nhìn cô gái nhỏ bị anh làʍ t̠ìиɦ đến mức ngất đi, anh liền bế cô vào phòng tắm.

Tiểu cô nương có dáng người mềm mại và làn da trắng.

Vì vậy, dấu hôn cùng dấu tay do anh tạo ra cũng đặc biệt rõ ràng trên thân thể mềm mại của cô.

Thật đáng thương.

Đầṳ ѵú cũng bị anh làm cho sưng tấy.

Văn Hoài hững hờ nghĩ tới, cúi đầu hôn lên hai núʍ ѵú nhỏ mập mạp lại đáng yêu.

Sau khi cẩn thận rửa sạch hai bầu vυ" sữa mềm, anh đưa ngón tay vào âʍ ɦộ của cô gái nhỏ thăm dò, móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra từng chút một.

"Hừ..." Trong cơn mê man, Ninh Nê rêи ɾỉ một tiếng, vách thịt không nhịn được hút chặt lấy ngón tay của người đàn ông, thân thể mềm mại vặn vẹo.

“Tiểu tao hoá thoải mái đến vậy sao?” Văn Hoài móc ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ, không khỏi bật cười.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cắm vào trong tiểu âʍ ɦộ háu ăn, dưới sự âu yếm của anh, không lâu sau Ninh Nê trong giấc ngủ lại run rẩy đạt đến một lần tiểu triều phun nữa.

"Vật nhỏ vô dụng.” Anh thở dài.

Dươиɠ ѵậŧ to áp sát vào giữa hai chân người phụ nữ mà ngẩng cao đầu, rõ ràng là chưa được ăn no, nhưng cô gái nhỏ vừa mới phá thân hiển nhiên không thể chịu thêm bất kỳ đòi hỏi nào nữa.

Sợ lại dông dài mà xảy ra chuyện, Văn Hoài cấp tốc dùng vòi hoa sen rửa sạch dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra giữa đùi người phụ nữ, dùng khăn tắm mềm mại bọc cô lại, bế cô trở lại một chiếc giường sạch sẽ khác rồi chìm vào giấc ngủ.

...

Ninh Nê bị đánh thức khi ánh sáng lờ mờ xuyên qua bầu trời.

Cô mơ mơ màng màng thò đầu ra khỏi chiếc chăn êm ái ấm áp.

Văn Hoài vừa vào cửa đã trông thấy cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, tìm kiếm cái gì đó hết chỗ này đến chỗ kia.

Mắt thấy người phụ nữ sắp rớt xuống giường, anh vội ôm cô gái nhỏ trở lại, "Em tìm cái gì?"

"Điện thoại." Thấy là anh, Ninh Nê cũng không giãy giụa, nũng nịu trả lời.

Tìm điện thoại mà cô lại nhìn dưới gầm giường làm gì?

Văn Hoài không nói nên lời, tắt đi tiếng chuông điện thoại đánh thức cô.

Ôn hương nhuyễn ngọc, Văn Hoài ôm cô gái nhỏ trần như nhộng, không đặt cô lại trên giường, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em còn đang ngủ sao?”

Ninh Nê nghe thấy anh hỏi giật mình một cái, ký ức tối qua bị Văn Hoài làʍ t̠ìиɦ lại hiện lên, cô vội vàng lắc đầu.

Thấy bộ dạng này của cô, Văn Hoài không nói gì, bấm số điện thoại của quầy lễ tân khách sạn, kêu bọn họ mang đồ ăn vào.

“Anh buông tôi ra.” Ninh Nê muốn vùng ra khỏi vòng tay anh, nhưng Văn Hoài hết lần này đến lần khác không chịu, cô tức giận, “Tôi muốn mặc quần áo!”

“Ăn xong rồi mặc.” Văn Hoài sờ ngực cô, rồi lại tiến vào trong âʍ ɦộ thăm dò, thở dài nói: "Vυ" và âʍ ɦộ đều sưng lên cả rồi."

Đây đều là do ai chứ!

Ninh Nê bị anh sờ đông sờ tây, xoa chỗ này chỗ nọ lại có chút ngứa ngáy, cô sắp khóc: "Anh đừng sờ..."

"Thật chặt ..."

Cũng không biết tối qua anh nhét vào bằng cách nào, người đàn ông ôm cô đặt trên đùi, một tay chơi đùa bỡn bộ ngực hồng hào non nớt, một tay xoa tiểu âm đế của cô, sau đó lại cắm vào âʍ ɦộ thăm dò.

Hai nơi vốn đã sưng tấy lại càng bị chơi đến đáng thương.

"Ô …” Cô bé gần như theo bản năng mυ"ŧ lấy ngón tay của người đàn ông, muốn nuốt hết toàn bộ.

"Cô bé bị cắm vào có thoải mái không?”

Anh thật là phiền.

Ninh Nê mới không để ý đến anh, ậm ừ nuốt lấy ngón tay của anh, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Thật tình không biết tối qua cô vừa được nếm thử dươиɠ ѵậŧ to của người đàn ông này, mùi vị dục tiên dục tử ...

Hiện tại hai ngón tay đơn giản làm sao có thể thỏa mãn được cô?

Đặc biệt là Văn Hoài vẫn cố ý giở trò xấu xa, chậm rãi trừu sáp, từ từ móc lấy cô, mỗi khi Ninh Nê chuẩn bị lêи đỉиɦ, anh đều giảm tốc độ.

Ninh Nê suýt chút nữa bị anh chơi đến sụp đổ, cô nắm lấy cổ tay anh, cuối cùng cô thút thít cầu xin: "Em muốn... Em muốn..."