Chương 5: Mỗi ngày đều muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙! (H)

“Muốn cái gì?” Văn Hoài hôn cô một cái, thấp giọng hỏi.

Ninh Nê không muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại muốn cô nói ra.

Cô muốn vật kia của Văn Hoài tiến vào trong, đặc biệt dươиɠ ѵậŧ của anh lớn như vậy, nó sẽ lấp đầy khoảng trống của cô, kín không kẽ hở...

Nhưng những lời này Ninh Nê không thể nói ra.

Cô thút tha thút thít nghẹn ngào, cảm thấy Văn Hoài vừa tốt vừa xấu.

"Sao em lại yếu ớt như vậy? Hửm?" Văn Hoài nhìn nước mắt cô giàn giụa thì bật cười, "Không cho liền khóc à?"

"Anh khi dễ tôi..." Tiểu cô nương lên án.

Văn Hoài sốt sắng ngậm lấy bờ môi cô, cắn nhẹ một cái: “Vậy em không biết cầu xin chồng thì nên nói câu gì hay sao?”

Ninh Nê cắn anh một cái.

Văn Hoài cởi khoá kéo, qυყ đầυ thò ra khỏi khe hở chọc chọc khe thịt mấy cái rồi vùi vào trong hoa huyệt, đút cho tiểu cô nương tham ăn.

"Ưʍ..." Thật là thoải mái a.

Hoa huyệt Ninh Nê cắn nuốt đại dươиɠ ѵậŧ, thỏa mãn phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“Thoải mái sao?” Văn Hoài hôn lên vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, khẽ cười nói: "Về sau mỗi ngày đều đút cho tiểu tao hoá ăn đại dươиɠ ѵậŧ có được hay không?”

Mỗi ngày?

Đôi mi mắt quạ của Ninh Nê khẽ run, nhưng cô chỉ coi Văn Hoài là đối tượng của tình một đêm.

Trải qua tối hôm qua, tiểu cô nương đã có thể nhìn ra Văn Hoài không phù hợp với vẻ ngoài dịu dàng của anh chút nào.

Nếu như cô vội vàng cự tuyệt, chỉ sợ cô không biết người đàn ông này sẽ làm điều gì nữa.

Ngay khi cô đang vừa hưởng thụ vừa phân tâm suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt thoát ra khỏi vấn đề này thì bên ngoài có tiếng gõ vào cánh cửa khép hờ—

"Xin chào quý khách, bữa sáng của quý khách đến rồi."

Giọng nói đột ngột của nhân viên khách sạn khiến Ninh Nê giật mình, thân thể ý thức căng cứng, âʍ ɦộ co rút lại.

Văn Hoài "hừ" nhẹ một tiếng, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, buồn cười nói: "Tiểu huyệt kẹp chặt như vậy làm gì, thả lỏng."

“Quý khách?” Thấy không có người trả lời, khách sạn nhân viên không khỏi gọi lại.

Văn Hoài nâng cao eo bụng nặng nề đυ. âʍ ɦộ của người phụ nữ, thanh âm khàn khàn, "Vào đi."

Anh điên rồi sao? !

Ninh Nê mở to hai mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông.

Cửa phòng chỉ cách vài bước chân, vậy mà anh lại cho người vào!

Cô gái nhỏ vội vàng muốn trốn vào trong chăn, nhưng Văn Hoài đã nắm lấy eo cô không chịu buông ra.

“Buông tôi ra…!”

Văn Hoài mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở mép giường, nhưng cô lại trần như nhộng, hai chân bị người đàn ông tách ra, đầṳ ѵú và âm đế của cô bị anh chơi đùa.

Nghĩ đến chút nữa sẽ bị một người lạ nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình, Ninh Nê nhanh chóng muốn khóc.

“Bảo bảo vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão công đâu a.” Người đàn ông khẽ thì thầm, hiển nhiên đã nhìn thấy động tác trốn tránh vừa rồi của cô.

Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang vì hoảng sợ mà trắng bệch của cô, thấp giọng cười nói: "Tiểu tao bức có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công mỗi ngày hay không?”

Anh là đồ biếи ŧɦái! !

Nghe thấy tiếng bánh xe đẩy càng ngày càng gần, thân thể Ninh Nê không khỏi run lên, cô đành phải rơi nước mắt đáng thương xuống, nắm lấy cổ tay người đàn ông, khóc không ra tiếng: "Muốn, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công mỗi ngày....

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Văn Hoài cuối cùng cũng thả cô ra, nhân viên khách sạn chuẩn bị xuất hiện, anh liền nhẹ nhàng nói: “Được, cứ để ở đó, lúc ra ngoài làm phiền đóng cửa lại.”

“Được. "

Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại. Một lúc sau, cửa cũng đóng lại.

Văn Hoài cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thất thần trong lòng mình, ngón tay thon dài thấm ướt nước mắt của cô, khẽ cười nói: "Bảo bảo đang khóc sao?”

Văn Hoài vừa dứt lời một lát, tiểu cô nương trong lòng mím chặt môi không dám phát ra tiếng, lúc cô bật ra tiếng, thân hình mảnh mai run rẩy...