Chương 40: Văn Hoài, chúng ta kết thúc đi!

Động tác tuyên bố chủ quyền tùy tiện này khiến Ninh Nê không hiểu anh muốn làm gì, mím môi dưới, "Sao anh lại ở đây?"

Văn Hoài rũ mắt xuống.

Tại sao anh lại ở đây?

Anh ngốc ngốc hề hề mang theo quà đến Ninh gia đón cô, kết quả vồ hụt, sau khi biết được cô trở về đây, anh vội vội vàng vàng chạy tới, kết quả thấy cô sánh bước thân mật cùng dã nam nhân hoang, còn hỏi tại sao anh lại ở đây?

Mẹ nó, nếu anh không đến nữa, sau này chiếc nón xanh sẽ đội lên đầu anh.

Đối mặt với cái nhìn tràn ngập địch ý của Văn Hoài, Tống Mặc biết tiến biết lùi, hắn liếc nhìn Ninh Nê, cười nói: "Nếu em còn có việc, tôi đi trước."

“Được.” Ninh Nê lúng túng gật đầu, “Đi đường cẩn thận, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”

Còn muốn mời ăn cơm?

Hiện tại sắc mặt Văn Hoài hoàn toàn trầm xuống, Ninh Nê lại không kiên nhẫn hất anh ra.

Anh cùng cô tiến vào căn hộ với vẻ mặt âm trầm, cố nén cơn giận: "Bảo bảo, anh ta có phải là người em gặp trong chuyến du lịch không?"

Anh biết còn hỏi, Ninh Nê buồn bực không lên tiếng đóng cửa lại, để không làm phiền những người hàng xóm khác, "Anh tìm tôi có việc gì không?"

“Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?” Anh nhíu mày không vui, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô gái nhỏ, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, thanh âm khàn khàn nói: “Bảo bảo, anh không thích anh ta, em cách xa anh ta một chút."

Tất cả đều là đàn ông.

Văn Hoài có thể nhìn ra tâm tư của Tống Mặc trong nháy mắt.

"Dựa vào cái gì anh không thích thì tôi lại phải tránh xa?” Cô vẫn còn chán ghét Đường Uyển, cũng chưa từng thấy anh phủi sạch quan hệ với Đường Uyển.

"Anh có ý đồ xấu với em."

Ninh Nê nhịn không được cười nói: "Anh không phải cũng như vậy sao?"

Vì tiểu thanh mai của mình mà tiếp cận cô, không phải là để phòng ngừa cô phá hỏng quan hệ của Đường Uyển và Lục Xuyên sao?

Anh còn có mặt mũi nói người khác có ý đồ xấu sao?

Văn Hoài hiểu lầm ý của Ninh Nê, đêm dài miên man, anh cười trầm: "Ân, bảo bảo nói đúng..."

Anh không phải chỉ là có ý đồ xấu với cô gái nhỏ thôi sao?

Anh cười hôn lên cánh môi cô gái nhỏ, lại không nghĩ tới Ninh Nê lại phiền chán quay mặt sang chỗ khác, "Văn Hoài, chúng ta kết thúc đi."

"....."

“Còn tức giận sao?” Anh khẽ mím môi, lời nói đáy mắt đều là cưng chiều, vừa nói vừa siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Nê, giống như lúc trước dỗ dành cô: “Anh mua quà cho em, không phải trước đây em luôn có muốn một chiếc túi không còn sản xuất nữa hay sao? Còn có son môi, anh đã hỏi một người, cô ấy nói các cô gái nhỏ đều thích nó..."

Hỏi ai? Đường Uyển sao?

Ninh Nê không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Văn Hoài hôn lên vành tai mềm non của cô gái nhỏ, "Bảo bảo tức giận cũng không sao, nhưng đừng nói những lời khiến ông xã không vui... Ân, có phải bảo bảo gầy đi rồi không?"

"Đừng động vào tôi...."

Anh xoa nắn bộ ngực căng trướng của cô gái nhỏ, "Ông xã đã nhiều ngày không xoa bóp như vậy, em có nhớ không? Hửm? Muốn ông xã hút núʍ ѵú em sao?"

Anh từng chút một kéo dài nụ hôn dọc theo vành tai, cho đến khi chạm đến chiếc cổ mảnh mai, mắt Ninh Nê đỏ hoe, run rẩy: “Văn Hoài, anh đừng chạm vào tôi, tôi không muốn ở bên anh nữa. "

"Đêm nay hút sưng núʍ ѵú bảo bảo được không? Sau đó bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông xã lưu lại vào trong tiểu huyệt, liếʍ tiểu huyệt cho bà xã..."

"Tôi nói tôi muốn chia tay! Anh điếc sao! Hiện tại tôi rất ghét anh!"

Ninh Nê hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt âm trầm của Văn Hoài, hít sâu một hơi: "Hai ngày nay tôi còn tưởng anh đã hiểu ý của tôi rồi, không ngờ anh lại tìm được đến nơi này..."

“Em di tình biệt luyến?” Trừ cái này ra, Văn Hoài rốt cuộc nghĩ không ra cái gì khác.

* Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Nếu như ý tưởng này có khi cô trở về, khả năng duy nhất cũng chỉ có cô đã thích người khác, dã nam nhân quanh quẩn bên cô gần đây nhất chính là Tống Mặc - người đã đưa cô về mười phút trước.

Anh nặng nề nhìn cô chằm chằm, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Nhưng mẹ nó!

Không thể bình tĩnh chút nào!

Lẽ ra lúc nãy anh nên chơi chết nam hồ ly kia!

Mà Ninh Nê lại khó có thể tin được nhìn anh, anh còn biết xấu hổ hay không? Vậy mà trả đũa!

Ninh Nê tức giận đến l*иg ngực phập phồng, quay mặt đi chỗ khác, "Anh nghĩ thế nào cũng được."

Anh nghĩ thế nào cũng được, Văn Hoài cười lạnh một tiếng: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”

Ninh Nê càng tức giận, chính anh làm ra chuyện như vậy còn mặt mũi không đồng ý, "Tôi là đang thông báo cho anh, không phải thương lượng với anh —— "

Dừng một chút, cô mím môi dưới, "Mà chúng ta vốn chưa từng bắt đầu, ngay từ đầu tôi chỉ coi anh là bạn giường mà thôi, anh đừng dây dưa không rõ với người khác để cho người khác coi thường."

Văn Hoài: "..."

*

[Tác giả có lời muốn nói: Con trai nên tự tại, không nên dây dưa làm cho mọi người nhìn không tốt, chỉ trỏ.jpg]