Chương 41: Đừng náo! (Hơi H)

Văn Hoài nhắm mắt lại, hít sâu một hơi suy nghĩ, lúc trước anh làm sao lại cảm thấy tính tình Ninh Nê mềm mỏng, như bây giờ, cô nói chuyện giống như đang giấu đao, nhắm ngay trái tim anh mà đâm tới.

Cô gái nhỏ còn cảm thấy anh ở chỗ này phiền toái, "Nếu như anh không có việc gì khác thì mau đi đi...."

Ninh Nê vừa nói vừa không quay đầu lại đi về phía phòng trong, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cô dừng bước, cụp mi xuống.

Anh thực sự đi rồi?

Đi rồi cũng tốt, Ninh Nê rầu rĩ nghĩ, cô mới không muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông không tuân thủ nam đức này.

Nhưng vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Văn Hoài suýt chút nữa bị dáng vẻ mạnh miệng lại đáng thương của cô làm cho tin phục, xoa xoa đầu cô, khóe môi hơi cong lên, "Không muốn anh đi sao?"

Ninh Nê ngẩng đầu nhìn anh với mái tóc rối bù, sau khi nhận ra thì trợn mắt lên: "Anh bớt tự luyến đi, tôi chỉ là chuẩn bị đi khóa cửa lại thôi."

Văn Hoài: "..."

Anh bị chọc giận mà cười, cũng hạ thấp giọng nói: “Ninh Nê.”

“Làm gì!” Cô gái nhỏ không chút sợ hãi, ưỡn thẳng sống lưng tỉ thí anh.

Khi cô thực sự ngoan thì khiến người ta đau lòng, nhưng khi cô nổi loạn thì lại đầy gai, giống như một con nhím, anh nên nhổ hết gai trên người cô xuống.

Ninh Nê không tự chủ được co rụt lại, khóe mắt đỏ lên, Văn Hoài nặng nề thở dài, ôm lấy cô: "Bảo bảo, em ngoan chút, đừng náo với anh? Ân?"

“Tôi không có làm khó anh.” Thanh âm của cô thấm ra giọng nghẹn ngào, "Văn Hoài, tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa, tôi là nghiêm túc, tôi chán ghét anh...”

Khóc như một cái gì đó.

Anh vuốt sau lưng cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Được được, em chán ghét anh, vậy bảo bảo thích ai?"

Thích ai?

Ninh Nê nắm lấy vạt áo anh, trong mắt có chút bối rối, không hiểu sao cô lại nghĩ đến câu nói di tình biệt luyến của Văn Hoài, khiến cô bất giác nói: "Thích Tống Mặc......”

Vốn dĩ cô muốn nói cô thích Tống Mặc cũng không thích anh.

Nhưng ánh mắt của Văn Hoài quá đáng sợ, anh nhéo cằm cô, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu mất đi một chút độ ấm: "Ninh Nê, xem ra em thật sự không sợ anh đυ. chết em."

Không phải..........

Cô nuốt một ngụm nước bọt muốn nói chuyện, nhưng Văn Hoài lại không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

Cô bị lột sạch sành sanh rồi bị ném lên giường không thương tiếc.

Giường lớn mềm mại thực sự không làm cô đau, nhưng cô nhận ra rằng Văn Hoài thực sự đang tức giận, cô gái nhỏ rơi lệ rất đáng thương, nhưng cô không nhận được sự đồng cảm của người đàn ông.

"Bảo bảo thật sự là làm bằng nước.” Ngón tay anh thăm dò vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng nói: "Phải trên chảy nước, phía dưới cũng chảy nước.”

Một câu, khuôn mặt mềm mại tái nhợt của Ninh Nê đỏ bừng vì xấu hổ.

"Không muốn......." Cô kiều mỵ muốn né tránh tay của anh, lại bị anh bóp lấy âm đế, Ninh Nê thê diễm hét lên một tiếng, lập tức xụi lơ trên giường.

"Ô ——” Cô vừa phát ra âm thanh, nộn huyệt đã bị bàn tay đánh vào, giọng Văn Hoài lạnh lùng: "Không được khóc.”

Ô ô ô ô ô, tiểu cánh hoa bị đánh cho đỏ bừng, cô ngậm lấy nước mắt ủy khuất nhỏ giọng ưm: "Đau quá......"

Lúc trước cô đau đến kêu lên, Văn Hoài đã sớm ôm cô dỗ dành, hiện tại người đàn ông lại làm như không nghe thấy, hoa huyệt non nớt của cô bị anh tùy ý chơi đùa, ngón tay thon dài cắm vào thăm dò, bên trong sốt ruột quấn lấy ngón tay mà hút.

Nghe thấy người đàn ông cười trầm thấp vui vẻ, Ninh Nê xấu hổ nhắm mắt lại, yếu ớt rơi nước mắt.

"Thèm như vậy sao? Hửm?" Cô ngậm hai ngón tay thon dài, âʍ ѵậŧ mỏng manh dán vào miệng hổ, tiếng nước quất xối xả, cô gái nhỏ yếu ớt nắm lấy cổ tay anh, thút thít nói: "Không muốn —— A ....."

"Sướиɠ sao?" Anh vuốt ve khuôn mặt đang khóc lóc cầu xin của cô gái nhỏ, cười nhạt nói: "Em chính là thiếu thao, em có phải là bảo bảo không? Anh nên đυ. nát tiểu huyệt lẳиɠ ɭơ này."

Để cô không phải mỗi ngày đi câu dẫn dã nam nhân kia.

Ninh Nê khẽ nức nở, ánh mắt Văn Hoài tối sầm lại, cũng không dỗ dành ai, đem dươиɠ ѵậŧ thô to của mình áp vào môi cô, "Liếʍ."

Cô gái nhỏ vô lực chống cự, ngậm chặt môi một cách đáng thương.

Bị dươиɠ ѵậŧ thô to nhét vào khiến miệng cô phồng lên, "Ngô .... Ô ....." Ô ô ô sao dươиɠ ѵậŧ anh lớn như vậy!

Vật nhỏ vô dụng, Văn Hoài sờ sờ gò má của cô, "Dùng đầu lưỡi nhỏ liếʍ qυყ đầυ..."

Ninh Nê rầu rĩ lại thương tâm ngậm lấy qυყ đầυ, "Ân....." Người đàn ông thoải mái kêu rên, liếc nhìn hai bầu ngực đang đung đưa của cô, cũng không quên đánh cô một cái, "Lẳиɠ ɭơ như vậy còn nói không muốn ăn cho anh, ba ——, có ăn hay không? Hửm?"

"Ô ..... Òm ọp ......"

"Núʍ ѵú cứng như vậy, tên dã nam nhân kia làm sao có thể chơi em đến thoải mái được? Anh ta có thể chơi em đến khi em phun nướ© ŧıểυ ra ngoài không?"

Ngực sữa đáng thương bị chơi đến đỏ lên, có dấu tay sáng loáng, nhưng người đàn ông vẫn không buông tha cô, lăng mạ và trêu chọc cô.

Ninh Nê cực kỳ thương tâm, đối với Đường Uyển thì tốt như vậy, thậm chí còn ra mặt giúp cô ta đánh nhau, nhưng đến phiên cô thì...

Người xấu!

Cô ủy khuất cắn đại gia hoả phách lối một cái.

"Tê!” Sắc mặt Văn Hoài tái xanh nhéo cằm cô, rút

dươиɠ ѵậŧ to lớn tráng lệ dính đầy dịch thể óng ánh kia ra, “Em thật sự dám cắn.”

Đồ lẳиɠ ɭơ, cũng không sợ bây giờ cắn hỏng về sau tao bức cô ngứa lấy gì mà ăn.

Ninh Nê có chút áy náy im lặng, Văn Hoài lần này không dám cầm dươиɠ ѵậŧ nhét vào miệng cô, từ từ xoa xoa đầṳ ѵú để xoa dịu dươиɠ ѵậŧ dữ tợn tham ăn, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu phía trên đã không muốn ăn thì phía dưới ăn đi."

“Không muốn……”

Đáng tiếc Ninh Nê không muốn cũng phải muốn, giữa hai chân đã sớm thành vũng bùn, "Ba ——"

Văn Hoài không thương tiếc quất vào nộn huyệt mỏng manh của cô, đặc biệt là âm đế, nơi mẫn cảm nhất.

Đi ra ngoài chơi mấy ngày gan đều lớn rồi.

Ninh Nê bị dươиɠ ѵậŧ quất làm cho run rẩy, thân thể bắt đầu vặn vẹo, thút thít kêu lên: "Từ bỏ ..... Ô ô ...... Đừng đánh chỗ đó..."

“A —— Đau quá.......”

"Ô ô ô cầu xin anh ......" Cảm giác đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ ập đến từng đợt, cơ thể cô gái nhỏ run rẩy, thân thể trắng nõn mỏng manh run rẩy điên cuồng, nhưng cô không tránh khỏi bị trừng phạt.

Rõ ràng lần trước quất không nặng như vậy, cô gái nhỏ ô ô khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, "Ô ô ô ô ..... Vì cái gì anh đối với người khác tốt như vậy ...... Đối với tôi lại như vậy..."

Văn Hoài cau mày, anh đối xử tốt với người khác khi nào vậy?

Cô gái nhỏ khóc đến mức thở không ra hơi, người đàn ông bế cô lên ôm vào lòng: "Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao? Nâng trong tay đều sợ em ngã, em còn muốn anh tốt với em như thế nào? Hửm? Bảo bảo."

Cô ôm hận không muốn anh ôm cô, cô còn muốn cách xa xa, "Anh đánh tôi ô ô ...... Tôi chán ghét anh, chán ghét chết anh."

“Ninh Nê.” Văn Hoài nhướng mày, anh đã làm gì để cô chán ghét như vậy.

Văn Hoài đang muốn hỏi một chút, cô gái nhỏ bị anh lạnh giọng gọi tên doạ cho trợn mặt nhìn, rất nhanh liền sợ: "Ô ô ô, tôi sai rồi....."

Văn Hoài hơi nhướng mày, "Em thật sự biết mình sai?"

"Sai . . . . Sai . . . . . " Cô gái nhỏ hai mắt đỏ hoe, đáng thương gật đầu, thật sự là bị khi phụ hung ác.

"Sau này còn tìm dã nam nhân không?"

“Không, không tìm nữa......” Cô hít hít mũi, ngay từ đầu đã không có dã nam nhân, chính anh làm chuyện xấu còn trả đũa, còn đánh cô nữa.

"Vậy em thích ai nhất?"

Cô gái nhỏ trầm mặc hai giây, mới không tình nguyện trả lời: "Thích anh."

Dựa vào cái gì ... Dựa vào cái gì chính anh chần chừ, còn muốn cầu cô toàn tâm toàn ý.

Văn Hoài thở dài, ôm cô gái nhỏ đang run rẩy vào lòng, vừa hôn vừa dỗ dành: “Bảo bảo, em ngoan chút.”

Cô không nói gì, chôn trong ngực anh một hồi mới nghẹn ngào lên tiếng: "Ngoan chút để anh lừa sao?"

“Anh lừa em khi nào?” Văn Hoài cau mày.

“Anh không chỉ lừa tôi, anh còn đánh tôi......” Cô vô cùng ủy khuất.

Cô gái nhỏ nhỏ giọng oán trách, có thể thấy được cô thật sự bị đánh rất nặng, người đàn ông khẽ cười, vuốt lưng cô, "Bảo bảo lần trước còn nói muốn ông xã đánh tao bức mỗi ngày, để Nê Nê sẽ không phát tao làm loạn? Bảo bảo nhanh như vậy đã quên?"

"..." Ninh Nê nghẹn ngào, tựa hồ thật sự đã nói như vậy.

Nhưng ... Nhưng cô chỉ nói suông thôi, làm sao anh có thể coi là nghiêm túc được.

Cô đáng thương nói: "Âm đế bị đánh sưng lên, đau quá..."

Anh hôn lên mặt cô, khàn giọng nói: "Ông xã hôn hôn liền hết đau."

Cô gái nhỏ khẽ nấc bị tách hai chân trắng nõn ra, vô lực treo lên cánh tay của anh, tiểu âm đế đáng thương sưng đỏ lợi hại.

Văn Hoài mi tâm nhăn hạ, vừa rồi đánh mạnh như vậy sao?

Thảo nào cô gái nhỏ khóc thét lên vì đau, người đàn ông thương hại hôn lên vật nhỏ tội nghiệp.

Ô..... Ninh Nê xấu hổ đỏ bừng mặt, Văn Hoài dùng sức giữ chặt hai chân cô, vùi đầu liếʍ láp đóa hoa nhỏ chín mọng ngọt ngào, hút từng ngụm nước hoa tràn ra ngoài vào trong bụng.

"Ô ô ô ..."

Con ngươi của cô gái nhỏ không có tiêu cự, cô gần như vô thức nắm lấy tóc của người đàn ông, "Chậm... chậm lại..."

Sao hút liếʍ mà lại giống như hôn vậy, xấu hổ quá.

“Đừng ... đừng hôn ...” Cô quay mặt đi nức nở, nhưng cô càng lùi, Văn Hoài càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, nửa dưới khuôn mặt gần như vùi vào hoa huyệt của cô, đầu lưỡi của anh thậm chí còn chui vào trong hoa huyệt làm càn, vừa chọc vừa liếʍ.

"A..." Ninh Nê ưỡn eo, suýt chút nữa bị run không còn hình dạng.

Tiểu âm đế lúc đầu bị trừng phạt liền mẫn cảm, bây giờ bị chóp mũi Văn Hoài chạm vào, kɧoáı ©ảʍ cơ hồ là nghiêng núi ngược lại biển đánh tới, "Ô ô ô muốn phun ra...... Ông xã ......"

Văn Hoài nghe vậy, bưng lấy hai bờ mông trắng nõn non mềm càng lúc càng thấu triệt, hoa huyệt bị môi lưỡi người đàn ông chơi đùa đến co giật, toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ phun ra đều bị người đàn ông nuốt vào.

Tiếng nuốt nước miếng cùng tiếng thở dốc lọt vào tai, Ninh Nê xấu hổ đến rơi nước mắt, lời nói cũng không nói ra được.

Văn Hoài ôm cô gái nhỏ, hôn lên hàng mi ướŧ áŧ của cô, kiều nhuyễn mềm mại đang khóc trong lòng anh đến không còn hình dạng, đáng thương chết đi được.

Văn Hoài nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, bảo bảo đừng khóc nữa."

“Anh ... anh liền không thể không khi dễ tôi mà?” Cô khóc, lời nói của cô rõ ràng là cầu xin sự tha thứ, lại hồn nhiên động lòng người đến muốn mạng.

Anh hôn lên môi cô gái nhỏ, thấp giọng cười nói: "Bảo bảo khó chịu sao? Ân? Vừa rồi tiểu bức bị ông xã liếʍ rất sướиɠ phải không?"

Cô gái nhỏ bị khi phụ đến nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng Văn Hoài vẫn không buông tha cho cô, ôm lấy bà xã ngoan mềm khó xử nói: “Nướ© ŧıểυ của bảo bảo thật ngọt, về sau ông xã sẽ liếʍ hoa huyệt cho bảo bảo mỗi ngày được chứ? Khi khát liền có thể uống nước từ huyệt của bảo bảo."

“Mua váy nhỏ xinh đẹp cho bảo bảo, như vậy ở bên ngoài chỉ cần xốc váy lên là có thể ăn tiểu bức....." Anh vuốt ve tấm lưng trắng nõn nà mảnh mai của cô gái nhỏ, trầm thấp cười nói: “Hay là anh tiến vào trong váy của bảo bảo cũng được, bảo bảo ngồi lên mặt ông xã, đút nước cho ông xã..."

Từng câu từng chữ người đàn ông nói gần như lần lượt trở thành sự thật trong đầu Ninh Nê, cô phun ra hai chữ "Biếи ŧɦái."

Nào có ai uống nước trong hoa huyệt hàng ngày, còn ở bên ngoài ... sẽ bị phát hiện.

Ninh Nê khẽ nấc lên mắng anh, Văn Hoài toàn bộ đều tiếp nhận, hôn cô gái nhỏ trong lòng, "Ân... Anh biếи ŧɦái, anh chỉ khi dễ một mình bảo bảo, khi dễ cả một đời."

Lừa đảo.

Anh chỉ biết lừa gạt cô bằng những lời nói ngon ngọt.

Cô mới không tin đâu, mũi Ninh Nê chua xót.