Chương 7: Giải trừ hôn ước.

Lục tổng và Lục phu nhân được người hầu nhắc đến chính là ba mẹ của Lục Xuyên, trong miệng của anh ta, đây cũng là những người đã ép buộc anh ta phải ở bên cạnh cô.

“Ba.” Ninh Nê đi vào phòng khách, nhu thuận gọi ba Ninh, lại nhìn về phía vợ chồng Lục gia, “Chú, dì.”

"Nê Nê!" Lục phu nhân thấy Ninh Nê liền gọi cô, vội vàng tiến lên thân mật kéo tay cô, lệ quang lấp loé, ẩn hàm vẻ áy náy, "Là Tiểu Xuyên nhà chúng ta có lỗi với con....."

Ninh Nê không có tránh ra, cũng không có đáp lại.

Ngược lại, ba Ninh đã dò xét kỹ lưỡng cô, thấy con gái bình an vô sự mới yên tâm, sau đó nói với ba Lục đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh Lục, hai nhà chúng ta xưa nay vẫn luôn có quan hệ tốt, tôi tin rằng anh sẽ không vì hôn sự của mấy đứa nhỏ mà phá hủy mối quan hệ của hai nhà đúng không?”

Ba Lục liền vội vàng gật đầu, “Đó là điều đương nhiên."

Ba Ninh mắt thấy mẹ Lục đang lôi kéo con gái mình, trên mặt ôn hòa tiếp tục vui vẻ mở miệng, “Cho nên nhà chúng tôi quyết định chuyện hôn sự này như thế nào là do chính Nê Nê tự mình quyết định."

"Vả lại Nê Nê bị tôi nuông chiều từ nhỏ cho đến khi lớn lên, do tính tình được nuông chiều nên bây giờ tôi cùng An Nhi không thể làm chủ cho con bé được."

Ninh Nê: "......"

Mẹ kiếp, cô được nuông chiều!!!!

"Nê Nê.” Ninh Nê chưa kịp bĩu môi phản bác, mẹ Lục đang nắm tay cô đã rơm rớm nước mắt: “Hôm qua ở lễ đính hôn là Tiểu Xuyên có lỗi với con, dì tới đây thay mặt thằng bé xin lỗi con....."

"Dì, Lục Xuyên làm những chuyện như vậy cũng không liên quan gì đến chú dì, sức khỏe dì không tốt, dì vẫn là ngồi xuống nói chuyện trước đi."

Ninh Nê đỡ mẹ Lục đang kích động ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Ninh Nê bị tổn thương còn có thể hiểu chuyện lễ phép như vậy, mẹ Lục trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, bà không hiểu tại sao con trai mình lại không muốn một cô gái tốt như vậy.

Ba Lục cũng âm thầm gật đầu, chỉ có phong thái như vậy mới xứng làm con dâu của ông.

"Dì à, Lục Xuyên không thích con, trong lễ đính hôn hôm qua anh ấy còn cầu hôn người khác trước mặt con." Ánh mắt giễu cợt của đám người xem kịch trong tiệc cưới dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Ninh Nê nói: "Cho nên, hôn ước giữa con và Lục Xuyên, hãy giải trừ nó đi."

Lời này vừa dứt, ánh mắt của mấy người đều tập trung vào cô.

Mẹ Lục vội vàng lên tiếng cam đoan: "Nê Nê, con dâu trong lòng dì vẫn luôn là con, nhưng con yên tâm đi, dì và chú của con sẽ không để người phụ nữ đó bước vào cửa nhà họ Lục đâu..."

"Dì." Ninh Nê nhẹ giọng ngắt lời bà, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhiễm mấy phần khó hiểu, "Con nghĩ dì đã nhầm rồi."

"Con không quan tâm sau này Lục Xuyên có lấy người phụ nữ đó hay không."

"Nhưng hôm qua anh ấy đã làm con mất mặt như thế, con không muốn gả cho anh ấy nữa."

Ngừng một chút, Ninh Nê nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ dì muốn mọi người ở Giang Thành cho rằng Ninh Nê con không có ai muốn sao? Không phải Lục Xuyên thì không thể?”

Sắc mặt mẹ Lục nhất thời cứng đờ, hé môi không nói nên lời.

Một cuộc nói chuyện đã bị Ninh Nê nói đến á khẩu không trả lời được.

Ba Ninh cười ha hả bước ra giải quyết mọi việc, “Anh Lục, em dâu, tính tình của Nê Nê chính là như vậy, hai người đừng để ý.”

"Nào có nào có.” Ba Lục xấu hổ cười cười.

Vốn dĩ Lục Xuyên có lỗi với Ninh Nê, Ninh gia có làm cho bọn họ xấu hổ như thế nào, bọn họ cũng phải nhẫn nhịn.

Huống chi Ninh Nê nói cũng không có gì sai, tuy rằng Lục gia và Ninh gia có quan hệ tốt, nhưng so với nhau thì Ninh gia cao hơn một bậc, hơn nữa An Giai là người trong chính trị, địa vị cũng không thấp.

Nói chung, mối hôn sự này vẫn là ưu tiên hàng đầu của Lục gia.

Nếu hôn ước bị hủy bỏ, có thể sẽ có vô số chàng trai ưu tú muốn lấy Ninh Nê, huống chi cô có dung nhan tuyệt sắc.

Cuối cùng, vợ chồng Lục thị không còn cách nào khác đành phải xám xịt rời đi.