Chương 8: Không phải là bị lột đồ đi?

Vừa ra khỏi Ninh gia, sắc mặt ba Lục tối sầm lại, hung hăng trừng mắt nhìn về phía vợ mình, “Nhìn đứa con ngoan mà bà nuôi lớn đi!”

Mẹ Lục đỏ cả mắt, không dám nói lời nào, trước nay bà luôn rụt rè trước mặt chồng mình.

“Nói cho Lục Xuyên biết, tôi nhất định sẽ không đồng ý nó cưới người phụ nữ kia qua cửa, còn có ——”

Ba Lục cười lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng nghĩ tới mình đã làm chuyện, “Nếu nó không muốn ngồi vào vị trí người thừa kế Lục gia thì đừng có ngồi, Lục Hạo Thiên tôi cũng không phải chỉ có nó là đứa con trai duy nhất!"

Nói xong, ba Lục vung tay rời đi, để lại mẹ Lục đứng đó với khuôn mặt tái nhợt.

...

Lúc đó, Ninh gia.

Ba Ninh thản nhiên nói với trợ lý bên cạnh: "Bắt đầu từ hôm nay, cắt đứt mọi hợp tác với nhà họ Lục."

Trợ lý: "Vâng."

Trợ lý đã đến trước vợ chồng Lục gia, bởi vì ba Ninh cần giải quyết chuyện nên một mực đợi trong thư phòng, vừa mới xuống tới.

Thấy Ninh Thành không có phân phó gì khác, hắn tự giác rời đi, nhường không gian lại cho hai cha con.

Ninh Tịch ngồi bên cạnh nghe ba nói vậy cũng không dao động, cô ăn miếng bánh kem dâu cuối cùng, liếʍ kem trên môi: "Ba, vậy con lên lầu trước."

Cô quá buồn ngủ rồi a.

Đêm qua Văn Hoài thật lâu mới buông cô ra, sáng sớm lại bị điện thoại đánh thức, bây giờ Ninh Nê hận không thể quay về chiếc giường mềm mại ấm áp của mình mà ngủ một giấc.

“Con chờ một chút.” Ba Ninh nhìn đứa con gái ủ rũ như bị quái vật nào đó hút vào, có chút kỳ quái, “Con còn chưa nói cho ba biết tối qua con đi đâu? Điện thoại cũng không nghe, con không biết ba và dì An của con lo lắng cho con thế nào đâu? Còn có, trên cổ con có cái gì vậy?"

Ninh Thành cảm thấy vết đỏ kia khá quen, vừa định xích lại gần nhìn một cái liền thấy Ninh Nê nhảy lên tam thước kéo dài khoảng cách với ông.

Ba Ninh: "..." Con gái trưởng thành rồi, trở nên lạnh nhạt với ông rồi.

"Đây là con bị muỗi cắn!” Ninh Nê cuống quít giải thích, cô sợ ba Ninh lại nhìn ra gì đó nên che thật chặt dấu hôn tối hôm qua bị người đàn ông xấu hút: “Ba, ba còn không biết sao? Tối hôm qua con có bao nhiêu khổ sở chứ? Con thương tâm đến mức uống rượu cả đêm, sau đó ngủ chưa đến hai tiếng, tỉnh lại còn phát hiện mình bị con muỗi đốt ......"

“Ba xem, con còn đến hiệu thuốc mua thuốc.” Ninh Nê trong lòng run sợ, lắc lắc lọ thuốc mỡ dành riêng cho vùиɠ ҡíи trước mặt ba Ninh, sau đó vội vàng cất đi.

“Được được được, con lên lầu nghỉ ngơi đi.” Ba Ninh nghe thấy con gái cả đêm không ngủ, túi thuốc mỡ kia quả nhiên là mua ở hiệu thuốc, nhất thời rất đau lòng.

Vả lại, ông cũng không tin cô con gái ngoan của mình sẽ tùy tiện ân ái với bất kỳ xú nam nhân nào.

"Yên tâm đi Nê Nê ngoan, cái tên khốn Lục Xuyên kia dám khi dễ con, chuyện này không qua, ba sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy đâu!"

Nê Nê ngoan nhà ông trước nay chưa bao giờ uống rượu, vậy mà giờ lại mượn rượu tiêu sầu cả một đêm, đủ biết cô thương tâm cỡ nào!

Trái tim của một người cha già cũng sắp tan vỡ.

"Vâng ạ!” Ninh Nê áy náy gật đầu, “Vậy con lên lầu trước.”

Ba Ninh: “Đi đi.”

Thấy cô lừa dối lung tung, Ninh Nê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đắc ý thầm than cho sự thông minh cùng phản ứng của chính mình.

Nhưng ——

Ngay khi cô vừa bước lên cầu thang, ba Ninh đột nhiên gọi cô từ phía sau, "Con chờ một chút!"

"Còn ..... Còn có việc gì sao ạ? Ba," Ninh Nê cứng ngắc chuyển động thân thể, hãi hùng khiếp vía máy móc hỏi.

Cô ... Sẽ không phải bị lột đồ đi?