Chương 7.1: Chịu trách nhiệm (1)

Bước chân của Từ Gia rõ ràng không ổn định, cơ thể cô lắc lư từ bên này sang bên kia, như thể cô sắp ngã xuống.

Cung Hy Nguyên vội vàng chạy tới đỡ lấy cô, sau đó nắm lấy bờ vai cô, bế cô vào lòng rồi đưa cô qua cánh cửa bí mật, dẫn sang một căn phòng khác.

Anh đóng cửa thật kỹ rồi đặt cô gái đang ầm ĩ kia lên giường lần nữa, xuân dược trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng.

Đối mặt với Từ Gia, người đang nằm ngửa trên giường và xé quần áo của mình ra thành từng mảnh, anh không nhịn được nuốt nước bọt.

Anh nhớ kỹ lời tỏ tình của mình với cô, rất ấm áp, chân thành, thẳng thắn và vụng về. Anh nóng lòng muốn lấy trái tim mình ra và cho cô ấy xem như một người mất trí bị bệnh nan y.

Anh đã quá phấn khích.

Nhưng Từ Gia thực sự không tỉnh táo.

Cô chỉ thì thầm đáp lại anh: "Ân, ân ... Được, được ..." Rồi vô thức vặn vẹo cơ thể gần như trần trụi của mình trên giường.

Dục niệm cùng u ám trong tim của Cung Hy Nguyên lớn dần lên.

Sự xúc tác kép của xuân dược và tình yêu khiến anh căng thẳng đến cùng cực, suýt chút nữa đã đến mức nguy kịch. Khi cởi bỏ quần áo cản trở, anh run rẩy chạm vào cơ thể trắng nõn và mềm mại của cô.

"Từ Gia, Từ Gia, em muốn chạm vào chị, được không? Từ Gia, Từ Gia, chị có thể chấp nhận em không? Từ Gia, Từ Gia, chị có thể yêu em được không? Từ Gia, Từ Gia ..."

Cô vẫn như cũ lặp lại “Được, được, được ...”

...

Hai người bị trúng xuân dược đang mê muội trong trận kí©ɧ ŧìиɧ.

Hai người đều là lần đầu tiên nếm trái cấm, sau khi ngủ say rồi tỉnh dậy nhìn nhau.

Những tấm khăn trải giường hỗn độn, vết máu đỏ rực, còn lớp vải dày đã che đi những dấu hôn chằng chịt trên cơ thể.

Từ Gia không thể tiếp nhận tình huống này trong một thời gian.

Cô có biết một chút về hoàn cảnh của đối phương.

Tên có vẻ là Cung Hy Nguyên. Đứa con hoang của nhà họ Cung được gia đình đưa về nuôi từ một năm trước. Tuổi nhỏ hơn cô, thậm chí còn là một trẻ vị thành niên.

Nhà nước quy định phụ nữ chỉ được kết hôn khi đã trưởng thành, mà nam giới chỉ cần đủ mười bốn tuổi, cơ thể phát dục tốt là được rồi.

Từ Gia là một người trưởng thành, khi đó cô đã gần hai mươi, nhưng Cung Hy Nguyên chỉ mới mười bảy tuổi, nếu cô ấy mất đi sự trong trắng trước khi kết hôn, cô sẽ bị người đời chế giễu.

Chắc hẳn cô đã bị cho ăn chất gây ảo giác, mà trạng thái lúc đó rất giống với hành vi của một số người sau khi bay cao. Những gì cô nhìn thấy là một khung cảnh ảo giác như kính vạn hoa.

Cô chỉ muốn đến bệnh viện để kiểm tra xem mình có bị trúng độc hay bị nghiện không.

Tuy nhiên, cô chỉ xê dịch mông một chút liền chạm vào người bên cạnh, người đã nằm trên giường cùng với cô, chờ đợi phản ứng của cô.

Từ Gia đầu óc rối bời, thân thể không tốt lắm. Ngay cả khi vừa mới tỉnh dậy, cô đã cảm thấy mình gần như gục ngã vì kiệt sức.

Nếu tìиɧ ɖu͙© tiêu hao sức lực như vậy, đừng tùy tiện thử. Ngay cả những cơn đau rát ở hạ vị cũng bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ đối với ý tưởng này.

Có quá nhiều thứ phải lo, sau khi suy nghĩ xong, Từ Gia chỉ hỏi Cung Hy Nguyên một điều.

“Em bị hạ thuốc ư?”

“Cái gì?”