Chương 7.2: Chịu trách nhiệm (2)

“Thuốc.” Sau khi nói, Từ Gia nói thêm, “Chị, còn có em. Lúc đó em cũng không tỉnh táo đúng không?”

Cung Hy Nguyên lắc đầu và trả lời thành thật, “Không phải.”

“Chị hiểu rồi.” Từ Gia “ừm” một tiếng, đôi mắt đen không có gợn sóng, khi nhìn anh lần nữa, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

“Chị sẽ có trách nhiệm với em. Nếu em muốn, chị có thể gả cho em, nếu em không muốn kết hôn thì có thể đưa ra yêu cầu của mình, chị sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho em.”

Trong lòng Cung Hy Nguyên cũng rất không tốt cho lắm.

Anh không ngờ rằng mình thực sự đã ngủ với Từ Gia.

Anh cho rằng đó là ảo giác do anh suy nghĩ quá nhiều.

Anh đã làm được những gì anh mơ ước, nhưng không quá hạnh phúc.

Vì anh không nhớ gì cả.

Bây giờ trong lòng anh cũng đang run sợ.

Vì sợ Từ Gia sẽ phát hiện ra suy nghĩ luẩn quẩn của anh và ghét bỏ anh, hoặc là hận không thể làm anh biến mất.

Nhưng không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.

Người phụ nữ mà cả đời này anh không thể với tới lại ngỏ ý muốn lấy anh làm chồng.

Anh say mê trước những lời nói của , tự mình đa tình cói đó như một lời thề trong hôn nhân. Sau đó bản thân anh cảm động như một thằng nhỏ bị lừa trong một màn cầu hôn hoành tráng, trước sự chúc phúc của người thân và bạn bè, anh đã khóc vì sung sướиɠ và đồng ý lời cầu hôn.

Anh rất đáng khinh, đáng khinh đến mức một giây đồng hồ đều không nỡ do dự, chần chờ một giây sẽ bị đuổi ra ngoài, giống như một con vịt cực kỳ khinh thường, liều mạng muốn bán đi.

Nhưng nó không quan trọng, trước mặt một người thân yêu, phẩm giá không bao giờ là điều cần thiết miễn là nó có thể được sở hữu bởi cô ấy. Chỉ cần có thể ở bên Từ Gia, anh sẵn sàng trút bỏ mọi thứ, vùi đầu vào chân cô, làm tín vật duy nhất của cô.

Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu, Từ Gia chậm rãi gật đầu.

Có những giọt nước mắt trên đôi mắt khép hờ của anh.

Cô thầm thở dài trong lòng.

Dù cô cũng lần đầu tiên, cho đi một cách bàng hoàng, nhưng xã hội coi trọng sự trong trắng của đàn ông hơn. Anh cũng là cùng đường mới đưa ra lựa chọn như vậy.

Gần như kết hôn một cách thụ động với một người không có chút cảm xúc nào là điều đáng thương cho dù bạn có nghĩ về điều đó như thế nào đi chăng nữa.

Từ Gia có thể hiểu tại sao anh muốn khóc.

Một người đàn ông đã gác lại thân xác của mình và sống cho đến hiện tại, đó là thời điểm tốt đẹp của tuổi trẻ và sắc đẹp, và đó cũng là thời điểm tốt để có một mối quan hệ tình cảm với người yêu. Cô đột nhiên lại tước đoạt sự trong trắng ấy, nếu cứ thế này trở về, nhất định sẽ bị đàm tiếu.

Tái hôn lại cũng khó.

Đằng này, hai con người lẽ ra chẳng liên quan gì đến nhau trong cuộc đời này lại buộc phải đến với nhau vì tai nạn này.

Từ Gia là một người rất có trách nhiệm. Vì đối phương cũng đồng ý rằng hôn nhân có thể là lựa chọn tốt nhất vào lúc này, nên cô cũng không cần phải giả vờ do dự. Sau khi hoàn thành một loạt các cuộc kiểm tra thể chất và xác nhận rằng không có gì bất thường, cô đã đến Cung gia để cầu hôn.

Khi đó, Cung Hy Nguyên vừa bị khiển trách cùng đánh đập xong, liền bị nhốt trong phòng, buộc anh phải nghĩ cách xin lỗi “vị hôn thê” của mình.

Vị hôn thê nào? Anh chán ghét đến mức gần như nôn mửa ngay tại chỗ.

Anh đã thuộc về Từ Gia, kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa. Dù có bước lên luân hồi bao nhiêu lần, anh cũng sẽ chỉ là của cô.