Chương 8.2: Cầu hôn (2)

Chỉ lo cho bản thân và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Thậm chí, việc ký vào đơn đồng ý phá thai cũng không nguyện ý ra mặt, hài tử ra đời 16 năm cũng không màng tới, chỉ đến khi gặp khó khăn mới nhớ ra mình còn có cái thứ có thể cản thương ở bên ngoài.

Thật sự là táng tận lương tâm.

Từ Gia không quan tâm đến thân phận cùng địa vị của mình, suy cho cùng, cô cái gì cũng không thiếu mà tính cách lại độc lập. Không muốn dựa vào người khác đi hút máu để có được nhiều hơn.

Từ Gia không thể chịu đựng được hành vi đáng xấu hổ của Cung gia khi bán con của họ để cầu vinh.

Ngoại trừ quan hệ huyết thống không đáng nói giữa bọn họ, bọn họ hoàn toàn giống như những người xa lạ, tại sao phải ép anh từ bỏ bản thể duy nhất của mình?

Từ Gia phớt lờ những lời xu nịnh của họ và yêu cầu được gặp Cung Hy Nguyên.

May mắn thay, bà già kia nhìn trúng khuôn mặt của , bởi vậy bọn hắn rất khôn ngoan khi ra tay và không bao giờ để lại bất kỳ vết sẹo nào trên mặt anh. Cho nên mới không sợ Từ Gia có thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

Cung Hy Nguyên bị người hầu kéo ra khỏi phòng.

Lúc đầu, anh không nguyện ý đi ra ngoài, làm nhao nhao náo loạn lên không cho đυ.ng vào người, nghĩ rằng họ lại giao mình cho bà già. Về sau, người hầu bực bội vì bị giày vò đến phiền nên trực tiếp mắng thẳng vào mặt anh: “Mày nói mày đang gặp cái vận c*t chó gì mà một người phụ nữ xinh đẹp lại đến tìm mày.”

“Cành cây cao tinh quý như vậy tại sao lại bị mày leo lên? Quả nhiên là hồ ly lẳиɠ ɭơ......”

Ánh mắt Cung Hy Nguyên lập tức sáng lên, hắn đẩy người cản đường qua một bên, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc chuẩn bị vào phòng khách, bước chân của Cung Hy Nguyên chậm lại.

Anh sửa sang lại mái tóc rối bù, giật tung vạt áo bị nhăn lại, tim đập như trống.

Anh quá kích động!

Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Để tạo ấn tượng tốt với cô ấy ...

Khi anh từ từ tiến đến từng bước, anh có thể cảm nhận được sự khô rát trên má mình.

Từ Gia đang nói chuyện với đương gia.

“Cậu ấy đã kết hôn, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì với gia đình các người. Một khi hôn lễ kết thúc, cậu ấy sẽ thuộc về nhà họ Từ chúng tôi.”

“Đừng lại lấy cái mác người nhà của cậu ấy ra, các người đối xử với cậu ấy như thế nào, chắc hẳn trong lòng đều rõ.”

“Nếu như bà không cảm thấy mình có lỗi, điều đó không sao, tôi hiểu. Dù sao thì tội nhân không bao giờ biết mình có tội. Và những tổn hại gây ra cho người khác không bao giờ có thể sửa chữa được. Tôi cũng không muốn giáo dục bà về mặt tư tưởng, dù sao bà cũng đã qua tuổi lắng nghe lý thuyết rồi, cũng đã qua tuổi mà bà có thể được tha thứ nếu đã làm điều gì sai.”

“Tôi hy vọng các người có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cung Hy Nguyên tương lai sẽ là chồng của tôi, sẽ được Từ gia che chở. Nếu các người muốn làm ầm ĩ ...”

Từ Gia ném một xấp tài liệu lên bàn, giọng điệu lạnh lùng không thể chối cãi: “Tôi sẽ trừng trị các người trước khi cơ quan tư pháp phát hiện ra hành động đê hèn của mấy người.”

Cung Hy Nguyên chưa bao giờ tôi thấy bộ dạng kinh ngạc của phụ nữ trung niên. Tựa hồ như bên cạnh khuyên răn hài tử không ngoan, thân thể run lên, không dám thở mạnh. Ngay cả biểu hiện tức giận cũng phải kìm nén.

Cô gái ngồi đối diện đơn phương gây sức ép còn chưa đến hai mươi tuổi, khí thế cường hãn của cấp trên, nói chắc như đinh đóng cột kiên quyết chặn người phụ nữ lớn tuổi hơn mình không có lối thoát.

Bàn tính của cô ấy không hoạt động, và cô ấy thậm chí còn lấy lại đứa trẻ trong đó.

Từ Gia không quan tâm đến vấn đề của lão phu nhân kia. Người tạo nghiệp thì phải tự mình dọn dẹp đống hỗn độn này.

Cung Hy Nguyên cảm thấy người mình yêu không chỉ dịu dàng, xinh đẹp, có trách nhiệm mà còn đẹp trai khủng khϊếp.

Chân của anh ấy đều mềm nhũn cả ra.

Nếu đôi mắt có thể thay đổi hình dạng, thì đồng tử của anh phải chứa đầy những trái tim đang đập.