Chương 9.1: Làm bữa sáng (1)

Từ Gia không có ý định ở lại chiến trường của đối phương lâu.

Cô quét mắt nhìn xung quanh một lát, phát hiện người cô đang chờ đã đến, nên cô giơ tay gọi vệ sĩ phía sau tới, cầm lấy chiếc túi vệ sĩ đưa cho cô.

Cô đứng dậy, bình tĩnh đi về phía Cung Hy Nguyên.

Bước từng bước như dẫm lên trái tim anh mà đạp loạn nhịp.

“Anh đi thay quần áo đi, sau này đừng dùng đồ của họ nữa.” Cô đưa cho anh cái túi giấy được đóng gói đẹp đẽ trên tay, giọng điệu không còn cứng rắn và hung hãn nữa mà dịu đi, như sợ làm anh sợ, rất ân cần, “Thu hết đồ của chính mình đi, chúng ta cùng nhau về nhà được không?”

Cung Hy Nguyên cứng ngắc cầm lấy túi giấy trước mặt, hai mắt ẩm ướt, đầu ngón tay run rẩy.

Cô ấy nói về nhà, về nhà, về nhà cùng nhau ...

Có phải chỉ cần theo cô cùng nhau bước ra cánh cửa này, anh liền có thể không còn cô đơn nữa, được bảo hộ, được yêu thương đúng không?

Điều này có thể xảy ra sao? Anh có thể có được hạnh phúc không? Đây là sự khởi đầu của một cuộc sống mới thực sự của anh ấy.

Có đúng không? Có đúng không? Là vậy chứ? Nhất định là vậy!

Nhất định là ...

Cung Hy Nguyên nhớ lại quá khứ trong giấc ngủ, cảm giác lúc đó truyền đến đầu dây thần kinh đang ngủ say, nước mắt không tự chủ trào ra giữa hai mắt nhắm nghiền.

Cảm xúc mãnh liệt và sự ẩm ướt trên gối đã đánh thức anh, và Cung Hy Nguyên mê man rút khỏi trí nhớ.

Tỉnh mộng.

Từ Gia đã thức dậy từ rất sớm, giấc mơ hôm nay không còn là những linh hồn cô nhìn thấy sau khi chết, mà là một quá khứ có thật.

Một lời tuyên bố kết hôn do một tai nạn mang đến, mọi người xung quanh đều cảm thấy bất bình thay cô.

Danh tiếng của Cung Hy Nguyên thực sự không tốt lắm.

Nhưng Từ Gia sẽ không chán ghét Cung Hy Nguyên chân chính bởi vì “Cung Hy Nguyên” trong miệng quần chúng.

Họ đều khinh thường nói chuyện với anh, chế nhạo chính sự tồn tại của anh, vậy thì làm sao có thể giải thích cho họ hiểu được.

Cô đã điều tra một chút về sự tình liên quan đến anh.

Quá khứ của anh thật sự không tốt lắm, có thể nói là vô cùng tồi tệ. Vì vậy, cho dù là điêu ngoa vô lý hay ái mộ hư vinh thì đấy không phải là bản chất tự nhiên của anh.

Anh có một khao khát mạnh mẽ đối với cái đẹp và luôn khao khát được trở thành một người như vậy.

Từ Gia không ghét bỏ cái này, nhưng cô cảm thấy anh có một loại sức sống mãnh liệt. Vừa mạnh mẽ vừa ngây thơ đáng yêu.

Từ Gia hôm nay thức dậy sảng khoái và không còn bị đồng hồ sinh học phiền phức kéo xuống nữa.

Cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn vào thời gian trên điện thoại – Đây là lần đầu tiên cô thức dậy vào buổi sáng.

Chín giờ mươi ba không phải là quá sớm cũng không quá muộn. Dù sao thì cô cũng ngủ muộn.

Từ Gia rất hài lòng với trạng thái cơ thể nhẹ nhàng của mình, dường như cô đã hoàn toàn giành lại thế chủ động về cơ thể mình từ tay thần chết.

Vì vậy, cô vui vẻ đi tắm rửa, vui vẻ thay quần áo, nhảy nhót xuống lầu, vui vẻ bắt tay vào nấu ăn.