Chương 11.1: Thích (1)

Cung Hy Nguyên vội vàng che đi bắp đùi sắp lộ ra của mình.

Ngay khi ánh mắt Từ Gia đặt lên người anh, cô không kìm lòng được mà huýt sáo.

Giống như một tên du côn lưu manh. Nhưng cô rất xinh đẹp, bản chất ngay thẳng, vì vậy cũng không thể nói là mạo phạm.

Cô chỉ bị kinh diễm.

“Làm sao bây giờ, háo sắc quá ...” Từ Gia oán thầm. Dựa lưng vào cửa, cô đưa tay lên che nửa mặt dưới, sợ rằng chỉ cần nhìn lần thứ hai máu mũi sẽ chảy ra.

Cung Hy Nguyên hơi lúng túng kéo vạt váy che mông, ngượng ngùng liếc nhìn Từ Gia, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Đôi mắt ngấn nước, khẽ mím môi, anh xấu hổ không biết mở miệng hỏi cô như thế nào.

Chiếc sườn xám xéo mà anh đang mặc — chiếc sườn xám xéo được cắt từ giữa cổ xuống dưới, một mảnh vải được buộc chặt chỉ bằng vài chiếc cúc. Khe hở giữa các cúc áo rất lớn, đường cong của da thịt nhô lên hõm vào, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự trần trụi trơn bóng của anh.

Màu sen xanh. Chất liệu satin khiến màu này hơi lòe loẹt. Nhưng mặc nó trên người anh lại có một loại thuần túy mê hoặc.

Hoa văn màu tím đậm của hải quỳ làm cho sườn xám có chút ánh bạc phân cực dưới ánh đèn chiếu vào càng tăng thêm vẻ gợi cảm bí ẩn.

Từ Gia kìm lại khóe miệng muốn nhếch lên, cố tỏ ra nghiêm túc nhất có thể.

“Tại sao anh lại chọn cái này?”

“Bởi vì ... bởi vì anh thích nó ...” Cung Hy Nguyên không dám nhìn cô, túm lấy tấm vải mềm phía trước háng vì sợ cô nhìn ra đầu mối.

“Anh thích cái này sao?” Từ Gia nhấc chân đi về phía trước, chậm rãi đến gần anh, dùng ngón tay móc cúc trên bụng anh.

Người Cung Hy Nguyên run lên, nhưng không trốn tránh sự tiếp cận của cô.

“... Không, không ...” Anh quay đầu lại, Từ Gia đã đứng ở bên cạnh anh, càng lúc càng gần, “Bởi vì em, em thích ...”

“Em thích màu tím ...”

“Vì vậy anh nghĩ em nên nhìn anh nhiều hơn, em sẽ thích anh.”

Từ Gia hoàn toàn không ngờ tới lý do này.

Cô đúng là thích màu tím.

Bởi vì cô thích màu tím, cô thích hoa chuông. Vì vậy, mỗi lần anh đến nghĩa trang để thăm cô, anh đều mang theo những bông hoa tươi mà cô yêu thích nhất.

Cô không nhớ đã nói bất cứ điều gì với anh về những điều cô thích và không thích.

Vậy thì chỉ có thể là do anh khám phá được từ những điều vụn vặt.

Anh dường như quan tâm đến cô nhiều hơn cô nghĩ ...

“Hy Nguyên ...” Cô khẽ gọi anh, tay phải xoa khuôn mặt anh, đem mặt anh quay lại cùng đối mặt cô.

“Ừm, em thích, em thích lắm.” Từ Gia nhìn thẳng vào mắt anh, như tiến vào trái tim anh, “Em thích màu tím, bộ quần áo màu tím cũng thế, anh mặc bộ đồ màu tím cũng vậy.”

Trái tim của Cung Hy Nguyên đập loạn nhịp dữ dội, bịch bịch bịch bịch, lớn đến mức anh nghi ngờ cả thế giới có thể nghe thấy.

Cả thế giới cần biết rằng anh thích cô.

Mặt anh bắt đầu đỏ lên, đỏ lên đến tận mang tai, làn da trắng của anh đầy huyết sắc có thể thấy rõ ràng.

Những thay đổi trong cảm xúc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Từ Gia thích thú chờ xem liệu diễm sắc có theo cổ và kéo dài đến các đầu ngón chân hay không.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cúi đầu nhìn dưới chân anh.