Chương 10.2: Quà tặng (2)

Cung Hy Nguyên vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên kia, giọng nữ phát ra từ điện thoại khiến thần kinh căng thẳng của anh cũng đỡ hơn một chút, nhưng cơn ghen vẫn không hề thuyên giảm.

Trong khi anh đang vắt óc dụ dỗ Từ Gia từ tên lẳиɠ ɭơ câu dẫn kia, Từ Gia đã nghe tiếng chuông cửa để mở cửa.

Gói hàng hơi lớn và có rất nhiều thứ trong đó. Từ Gia ký tên và mang chiếc hộp chuyển phát nhanh vào.

Đặt chiếc hộp lên bàn cà phê trong phòng khách, Từ Gia sờ cằm suy nghĩ xem phải làm thế nào với những thứ này.

Cung Hy Nguyên cũng thu hồi tâm tư, sải bước đi tới, đứng ở bên cạnh cô.

“Đây là cái gì?” Cung Hy Nguyên tò mò hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên cánh tay của cô.

Anh muốn ôm cô vào lòng.

“Hừm… quần áo?” Từ Gia liếc nhìn anh, ý vị sâu xa nở một nụ cười, “Thử xem một chút?”

Tâm trạng vốn đang chán nản của Cung Hy Nguyên lập tức tăng lên. Không thể chờ đợi được liền gật đầu, thúc giục cô nhanh mở nó ra.

Anh nghĩ đó là món quà Từ Gia chuẩn bị cho anh.

Từ Gia vừa dùng kéo vừa mở băng niêm phong, trong lòng trống rỗng.

Chồng cô ấy thực sự không có bất kỳ đam mê kỳ lạ đặc biệt nào ư?

Dẫn đầu là một bộ sườn xám.

Từ Gia lấy túi ni lông ra, mở niêm phong, lấy ra bộ sườn xám màu xanh lá cây, chim Khổng Tước được thêu màu vàng, cỏ và hoa ngải bên trong, nắm lấy đầu vai, bày ra toàn diện hơn.

Các nút và một số đường viền có màu đỏ, lớn tục và trang nhã, nhưng lại có một phong vị độc đáo.

Cung Hy Nguyên diện đồ ngắn cũn cỡn, xẻ cao lộ liễu quá gợi cảm, hấp dẫn. Anh muốn nhìn thấy Từ Gia mặc nó cho anh.

Tuy nhiên, Từ Gia ném sản phẩm vạt áo tơ tằm cho anh và háo hức nói: “Mặc vào thử xem.”

Vẻ mặt ngại ngùng ngay lập tức nứt ra.

Từ Gia nghĩ rằng anh không thích màu sắc, nở một nụ cười hiểu rõ, tiếp tục lục trong thùng giấy lớn.

Cô ném cho anh thêm một vài chiếc sườn xám, đen, trắng và đỏ, đủ màu sắc và kiểu dáng, mỗi loại đều khác nhau nhưng lại đều giống nhau.

Tất cả đều sεメy và nóng bỏng. Chỉ cần nắm vuốt cái giẻ mỏng, khuôn mặt của Cung Hy Nguyên liền muốn bốc cháy.

Nhưng Từ Gia không hiểu sự bối rối và ngại ngùng của anh, và chỉ liên tục thúc giục anh thay đổi. Cung Hy Nguyên nhớ đến tiểu tiện nhân khoe khoang thiếu tao kia thì nghiến răng nghiến lợi, chạy vào phòng tắm ở tầng một để thay quần áo với đôi mắt đẫm sương đẫm lệ.

Từ Gia chính là cố tình làm điều đó.

Chồng cô rất dễ bắt nạt, dù có bị cô xoa dẹp vo tròn thì anh cũng không từ chối. Anh trông có vẻ cứng rắn và kiêu ngạo, nhưng thực ra anh rất nhút nhát và ngại ngùng.

Dễ thương thật đấy.

Cô rất thích.

Cung Hy Nguyên giật mạnh chiếc váy quá ngắn, cố gắng che đi cơ thể trần trụi của mình. Thật tiếc vì vải lụa không dễ uốn và anh không thể kéo giãn nó ra.

Anh thậm chí không dám nhìn mình trong gương. Đó là loại dở dở ương ương gì? Từ Gia sẽ thích nó chứ? Vẫn là chán ghét nó? Anh có tốt hơn yêu tinh đó không? Có phải rất khó coi không?

...

Anh ở trong đó lâu, Từ Gia đương nhiên sẽ không tránh khỏi lo lắng. Gõ cửa phòng tắm và hỏi anh có gặp rắc rối gì không.

Bàn tay cài cúc của Cung Hy Nguyên run lên. Vì quá hồi hộp, anh há hốc miệng, ấp úng hồi lâu không thốt ra được lời nào, ngón tay anh gần như thắt lại, không thắt chặt cái khóa bên ngoài đùi.

Từ Gia, người không nhận được phản hồi đã không do dự, trực tiếp mở cửa bước vào.