Chương 12.1: Không biết có đẹp hay không? (1)

Ngay khi anh định nghiêng đầu, Từ Gia đã nắm lấy tay phải của anh, hướng dẫn anh chạm vào phần dưới của mình.

Cô kéo anh giật giật vài cái rồi buông lỏng tay ra.

Cung Hy Nguyên có chút hoảng sợ trước biểu hiện rời đi của cô. Anh muốn tóm lấy cô, nhưng du͙© vọиɠ tuôn trào không cho phép anh dừng lại. Anh chỉ có thể học cách giật nảy mình trước tần suất luật động của cô, một bên nũng nịu với cô như một đứa trẻ: “Tại sao, tại sao em lại bỏ chạy ...? Anh vẫn, anh vẫn muốn, vẫn muốn ...”

“Em không có chạy.” Từ Gia một mặt vô tội, hai tay đặt ở trên ngực anh “Em đến chăm sóc đậu đậu nhỏ của anh.”

“Nơi này anh ... không muốn chạm vào sao?” Từ Gia cách lớp vải tơ vòng quanh hai quanh hai điểm lồi lên, lại duỗi ra hai ngón tay, dùng khớp xương cứng rắng kẹp chúng lại.

“Ưm ~ a! Đừng! Haha! Nơi đó, nơi đó không được ...” Cung Hy Nguyên kêu lên, vặn vẹo thân mình, cố gắng xua đuổi bàn tay xấu xa của cô.

“Không? Tại sao không?” Từ Gia dựa vào người anh, từ từ rời khỏi lớp vải, đi qua lỗ hở bên phải, dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào cơ thể phóng đãng của anh.

“Anh không thích sao?” Từ Gia gảy gảy ngực của anh nhẹ nhàng, cho tâm hồn anh hưng phấn.

“Em nghĩ là cũng không tệ lắm.” Cô dùng đầu ngón tay xoa xoa đầṳ ѵú non mềm của anh, viên thịt khô mịn vì động tình mà trở nên gắng gượng nhưng lại tan chảy nhẹ nhàng dưới ngón tay khéo léo của cô, “Anh ở đây dễ sờ quá a, là màu gì vậy? Là hình dạng gì vậy? Có thể cho em xem được không?”

Cung Hy Nguyên được khích lệ, đầu nóng lên nhẹ gật đầu. Tất cả phép tắc, chính trực và xấu hổ đều bị gạt sang một bên, bất kể như thế nào, chỉ muốn thỏa mãn cô.

Anh quay mặt về phía cô, nắm vạt áo sườn xám, từ từ vén lên.

“Thật hồng, tròn trịa, còn nhỏ như hạt đậu…” Cung Hy Nguyên vén quần áo lên cao nhất có thể để cho cô nhìn thấy rõ ràng hơn, “Em cũng không biết có đẹp hay không…”

“Em, em cảm thấy thế nào?"

Anh hơi lo lắng, ngón tay run run cầm váy vì sợ cô không thích.

Có thể nói Từ Gia là người đã nhìn thấu đáo chồng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của chính mình một cách tường tận như vậy.

Có lẽ vì sự nghiệp nên Cung Hy Nguyên được tẩy trang toàn thân và trông sạch sẽ, tươi tắn.

Bây giờ anh chỉ mới mười bảy tuổi, phải đợi hơn ba tháng nữa anh mới chính thức trở thành người lớn. Vóc dáng không cường tráng, gầy gò. Các cơ vùng bụng tuy không được phân định rõ ràng nhưng cũng có đường cong rõ ràng, chúng có vẻ là dấu hiệu cho thấy của việc tập luyện nghiêm túc.

Do di truyền, cộng với việc được che chắn kín mít quanh năm, ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên làn da của anh có màu trắng.

Nơi nào cũng đều có màu hồng dịu. Nhan sắc là ấu thái, nhưng kích thước thì không phải.

Tất cả các đặc điểm sinh dục đều phát triển tốt.

Từ Gia không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.